Chương 446. Người trong phi thuyền trên bầu trời
“Quả nhiên là như thế, sao giao đen chính là một chất keo đặc biệt được tiết ra từ những cây đa bị thoái hóa này… Nhìn bộ dáng không tốn chút sức nào của con khỉ nhỏ đuôi vàng, e rằng ở trong gốc cây này có rất nhiều viên sao giao đen như thế. Với lại một hốc cây mà đã có nhiều sao giao đen như thế,
vậy thì một mảnh rừng cây đa thoái hóa này có thể sản sinh ra bao nhiêu viên sao giao đen đây?”
Thượng Ất kinh ngạc nhìn con khỉ đuôi vàng nhỏ lấy ra từng viên từng viên sao giao đen, trong lòng anh có rất nhiều cảm xúc dâng lên. Thảo nào những căn cứ lớn của con người kiểm soát những khu rừng tạo ra được sao giao đen lại giàu có đến vậy, với những cây tạo ra sao giao đen này, họ hoàn toàn có thể ngồi chờ thu tiền mà không cần phải mạo hiểm đi săn.
Thượng Ất còn đang chìm đắm trong thu hoạch bất ngờ, thì đằng sau lại có hết bất ngờ này đến bất ngờ khác!
Dường như con khỉ đuôi vàng nhỏ muốn để lại ấn tượng tốt với Thượng Ất, sau khi lấy ra vài viên sao giao đen, nó đột nhiên xoay người bò về phía tán cây cao lớn hơn. Ngay khi ánh mắt Thượng Ất sắp không còn nhìn thấy bóng của con khỉ đuôi vàng nhỏ trong lá cây thì nó đột nhiên ném ra bốn năm quả cầu vàng óng ánh, những quả cầu này rơi xuống trên cỏ tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt.
“Đây là cái gì? Đây cũng là sao giao đen sao?”
Nhìn bốn năm quả cầu vàng trước mặt, trên mặt Thượng Ất lộ ra vẻ do dự. Rõ ràng là thứ này được lấy ra từ một cái cây, trông nó giống như sao giao đen thông thường có kích thước bằng một quả bóng bàn. Nhưng màu sắc của những quả cầu nhỏ này rất kỳ lạ, màu vàng của nó đem theo ánh sáng trắng, các chấm trên các ngôi sao phát ra một màu đỏ tím kỳ lạ, trông nó giống như một quả cầu vàng được đính lên trên những viên hồng ngọc.
“Chít chít chít!”
Con khỉ đuôi vàng nhỏ nhảy từ trên cây xuống, chạy đến bân chân Thượng Ất ngồi xổm xuống dùng ngón tay chỉ vào sao giao đen vàng trên mặt cỏ, rồi giơ hai tay nhỏ lên ra hiệu cho Thượng Ất nuốt thứ này.
“Có ăn được không?” Thượng Ất cầm một viên sao giao đen vàng xem xét kỹ càng, từng đợt mùi thơm lạ lùng tỏa ra khiến lỗ mũi ngứa ngáy, cảm giác không khỏi muốn hắt hơi một cái.
Ùng ục… màu vàng vào miệng, một mùi thơm ngọt ngào đặc quánh xộc thẳng vào dạ dày qua cổ họng. Sau đó, một luồng năng lượng thần khiết tỏa ra, chạy tới tứ chi khiến cả người Thượng Ất như được đắm mình trong làn nước ấm với cảm giác thoải mái khó tả.
Năng lượng sinh vật thật là nồng đậm! Ít nhất phải gấp mười lần so với sao giao đen thông thường!
Thượng Ất kinh ngạc mở to hai mắt, tay bất giác cầm sao sao vàng đen lên nhìn lần nữa, trong lòng anh nhận ra năng lượng mà quả cầu này ẩn chứa không kém gì một hạt tinh thể năng lượng hoàn hảo.
“Làm tốt lắm! Bây giờ mày có thể rời đi!”
Trong lòng Thượng Ất mừng rỡ vẫy tay ra hiệu cho Quan Tiểu Dĩnh buông khỉ mẹ ra để cho hai con khỉ một lớn một nhỏ được đoàn tụ. Nhưng ngay sau khi con khỉ cái thoát khỏi sự trói buộc, nó không mang con khỉ con rời đi mà thay vào đó, nó ôm con khỉ con tiến lên rồi chỉ tay vào phía sâu trong khu rừng cây đa thoái hóa và ra hiệu cho Thượng Ất đi vào đó.
“Mày muốn đưa tao đi đâu? Chẳng lẽ là đi gặp người ở trên trời xuống mà tao nhắc tới lúc nãy?”
Quan Tiểu Dĩnh được lệnh đợi ở đó, Thượng Ất tò mò đi theo khỉ mẹ vào rừng cây rậm rạp. Vào trong rừng, lợi thế về tốc độ của con khỉ cái dần được bộc lộ, nó ôm con khỉ đuôi vàng nhỏ trong tay mà vẫn có thể dễ dàng đu đưa giữa các cành cây như thể một con cá trở lại dưới nước và đang thư giãn.
Ngay sau đó, Thượng Ất được đưa đến một vùng đất trống trong khu rừng, một mớ hỗn độn hiện lên trước mắt anh.
Nói chỗ này là một bãi đất trống thì không bằng nó chỗ này là một chiến trường thì đúng hơn. Những đám cây cao lớn xung quanh đổ ngổn ngang, những tảng đá nặng hàng trăm tấn được nâng lên khỏi mặt đất, những cái hố tròn vẫn còn đang bốc mùi khét lẹt, mẩu gỗ và cỏ vương vãi tứ tung giống như một người thợ săn đang vội vàng lắp đặt bẫy.
Ở trung tâm của bãi đất trống, một rãnh siêu vẹo nghiêng về phía mặt đất cách Thượng Ất một đoạn vắt ngang trước mắt anh. Có thể thấy hầu hết cây cối xung quanh đều bị phá hủy bởi cái rãnh rộng đến bốn năm mét, sâu đến bảy tám mét này.
Ánh mắt của Thượng Ất nhìn theo khe núi suốt về phía trước kéo dài đến một tảng đá to lớn mới biến mất, thì thay vào đó là một hình ảnh khiến Thượng Ất ngẩn người… một phi thuyền với toàn thân phát ra ánh sáng lạnh lẽo đang nằm yên lặng dưới chân đá nham thạch, tấm kính ở buồng lái mở toang dưới ánh mặt trời, toát ra “ánh mắt” lạnh lùng như quái vật, đang bất động nhìn Thượng Ất.
“Phi thuyền của người trên trời xuống? Trời ạ, cái con khỉ này vậy mà lại thật sự không có nói dối mình!”
Thượng Ất nhanh chóng chạy tới chỗ phi thuyền màu bạc, khỉ mẹ và khỉ con lặng lẽ ngồi xuống một bên nhìn hành động tiếp theo của Thượng Ất, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“Đợi đã, thứ màu trắng bên ngoài phi thuyền này là cái gì? Sao nó lại quen thuộc như vậy?” Thượng Ất bất ngờ cầm lấy sợi tơ trắng trên phi thuyền màu bạc, dùng ngón tay vặn nhẹ một cái, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Đây là rễ của cây hương xuân, ở dưới lòng đất Thượng Ất đã từng dùng Hổ Phách thần binh cắt đứt rất nhiều cái này. Kết cấu đặc biệt và khả năng gây sát thương của nó khiến Thượng Ất không thể nào quên.
Nhưng sao cây hương xuân khổng lồ lại ở cùng một chỗ với phi thuyền này? Lẽ nào, cây hương xuân biến mất một thời gian trước và có một trận chiến với người ngoài hành tinh trên phi thuyền?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo