Editor: Trâm Rừng
Vẻn vẹn chỉ để cho cô đi thay giày mà không bị chửi?
Phó Ca thực sự là càng ngày càng phát triển theo hướng người cha hiền. Phù An An nhìn xem Phó Ý Chi hắc hắc cười ngây ngô.
Phó Ý Chi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, hơi nhíu mày, khi cô cười thì anh đưa tay nhéo hai má lúm đồng tiền nhỏ của cô.
“Đứng đây cười khúc khích cái gì? Cô muốn duy trì tư thế này để huấn luyện thần công con gà trồng vàng hả?”
Kiểu chế giễu quen thuộc của Phó baba khiến Phù An An lập tức tỉnh táo, vừa định gỡ tay Phó Ý Chi ra để đi thay giày, đột nhiên cảm giác buồn ngủ quen thuộc ập đến, hai người cùng nhau ngã xuống ghế sô pha.
【Xin chào, những người chơi chia bài thân mến, chào mừng trở lại với Trò chơi sinh tồn. Ở vòng này sẽ có 30.000 NPC và 999 người chơi cùng tham gia với bạn.
Nếu bạn cố gắng sống sót trong trò chơi qua ba mươi ngày, bạn sẽ có thể nhận được 20 điểm; nếu bạn chết hoặc trốn tránh trò chơi trong vòng ba mươi ngày, bạn sẽ chết trong thực tế.
Ngoài ra, mỗi khi người chơi giết được một người chơi chia bài dự bị trong trò chơi, bạn sẽ nhận được thêm 10 điểm. Hệ thống gợi ý cho bạn – hãy kiếm nhiều điểm hơn!
Vòng này của trò chơi: Độ Không Tuyệt Đối. ]
Sau khi giới thiệu trò chơi, làn sương trắng lập tức tan biến và Phù An An thấy mình đang đứng trên một bãi biển đầy cát. Cát trắng mềm nhột nhột trong đôi dép lê mang ở nhà của cô. Thấy vậy, cô cầm chiếc dép lê còn lại trên tay, đứng chân trần trên bãi biển và nhìn xung quanh.
Có vẻ như đây là một điểm du lịch cạnh biển. Thời tiết rất đẹp, gió biển thổi mang theo vị mặn nhẹ. Bầu trời trong xanh và nước trong xanh, xung quanh những tòa nhà màu xanh da trời cùng với bầu trời và biển phản chiếu lẫn nhau, có rất nhiều người lặn biển và lướt sóng, cũng có rất nhiều khách du lịch trên bãi biển.
So với những du khách mặc quần bơi và bikini này, loại người cầm trên tay dép bông mặc quần áo dài tay như Phù An An rất hiếm thấy. Nhiều du khách đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về phía cô.
Phù An An bình tĩnh vẫy tay về phía họ, "nghệ thuật—cuối thu đầu hạ. Bạn có muốn chụp ảnh chung không? Mười đồng tiền một lần.”
Khách du lịch không phải là kẻ ngốc, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ rồi lần lượt giải tán.
Bây giờ là buổi trưa. Nắng biển gay gắt và độc hại, cát trắng dưới chân nóng bỏng. Mặc một bộ trang phục cuối mùa thu, Phù An An không thể chịu được cái nóng, vì vậy cô cầm lấy chiếc dép bông đi đến bờ biển, tìm một cửa hàng nhỏ để tận hưởng bóng râm. Đầu tiên hãy mua một chiếc áo khoác ngắn tay ngắn mặc vào. Lại ăn thêm cái gì lót dạ đi.
Trong nháy mắt, đã là hai ba giờ chiều, nhiệt độ lúc này là nóng nhất nhưng để tìm hiểu được địa hình, Phù An An đã chọn ra ngoài trong cái nắng nóng gay gắt này.
Đánh giá từ bản đồ, đây là một hòn đảo du lịch. Toàn bộ hòn đảo có hình elip, nơi có nhiều hải sản và trái cây nhiệt đới phong phú, hàng năm đón hàng trăm nghìn lượt khách du lịch.
Phù An An đi đường, ngồi xe, dùng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ hải đảo đi dạo một vòng để có cái nhìn khái quát chung về đảo nhỏ này. Hòn đảo nhỏ là một hòn đảo du lịch thương mại vì vị trí địa lý đặc biệt nên quanh năm chỉ có mùa hè. Đặc sắc chủ yếu là lặn, lướt sóng. Một hòn đảo nhỏ có thể chứa 30.000 người, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đủ loại tiện nghi.
Sau khi hiểu rõ sự tình thì cô muốn đi tìm một chỗ để ở lại. Tất cả các loại nhà trọ ven biển đều bị Phù An An loại trừ trước tiên. Bờ biển nha. Một khi gặp phải sóng thần, bão tố, nước biển dâng… thì người chịu thiệt đầu tiên chắc chắn là những người dân ở bờ biển.
Phù An An phong tỏa mục tiêu tại khách sạn lớn nhất của hải đảo, chọn lựa đầu tiên là phòng ở trên tầng cao nhất. Đáng tiếc ở một giờ trước tầng cao nhất đã bị người thuê mất.
Phó An An đành phải đưa ra biện pháp tốt nhất nhất là chọn tầng tiếp theo, thuận tiện tò mò hỏi: "Khách trên lầu là nam hay nữ?"
Người phục vụ mỉm cười trả lời: "Xin lỗi cô, chúng tôi không thể tiết lộ quyền riêng tư của khách hàng."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo