Editor: Trâm Rừng
Mấy người đều trở lại phòng bếp, Phù An An đi theo phía sau, xác nhận phỏng đoán của cô xong sau đó lặng lẽ cùng bọn họ chia tay.
Trong số những người này, chỉ có Tiểu Ái là có thể lọt vào mắt xanh của cô thôi. Có quá nhiều người không quen thuộc, thành lập một đội chỉ làm tăng thêm rủi ro.
Hai lần bị hại, Phù An An quyết định vẫn là sống một mình tốt hơn nên đi ra cách bọn họ khá xa.
Phù An An đi qua một lỗ thông hơi liếc nhìn cảnh tượng bên dưới. Đây là một phòng tiệc. Phía dưới tầm mắt rộng rãi, phía trên bốn hướng thông suốt.
Phù An An quyết định trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, nhân tiện bổ sung một chút năng lượng. Vết thương trên cánh tay đã bắt đầu đóng vảy nhưng quần áo của cô đã mất đi màu sắc ban đầu sau khi bị ngập nước, chui qua ống cống và làm giẻ lao trong ống thông gió. Dù muốn tìm một đoạn quần áo sạch để băng bó vết thương cũng không có.
Lúc này, Phù An An nhìn tấm rèm phía dưới... Embu sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng một con chuột nhỏ lại lén lút trà trộn vào đại sảnh sang trọng.
Bức màn bên trái được Phù An An cắt ra. Một phần nhỏ làm vải băng vết thương còn phần còn lại làm cho mình một cái... tổ? Phù An An nhìn chăn màn lộn xộn trên mặt đất, cô cảm thấy rằng không nên yêu cầu quá cao vào lúc này.
Ở trên ống thông gió Phù An An ngẩn ngơ qua bốn ngày. Cô cảm thấy mình đã tìm được một nơi có phong thủy tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ cô có thể ở lại đây cho đến khi kết thúc trò chơi? Năng lực không gian rất là tốt. Đơn giản là bạn đồng hành chơi game tốt nhất của Voldemort.
Trên một chỗ khác của bản đồ trò chơi. Những người ở trong bãi chăn nuôi không thoải mái như Phù An An.
Đây là ngày thứ hai mươi bảy của trò chơi. Trong bảy ngày qua, số người bị bắt mỗi ngày một tăng. Những người sống ở đây bị suy nhược thần kinh, lo lắng, sợ hãi và ăn quá nhiều không thể giải thích được. Chỉ trong vài ngày, bọn họ đã tăng ít nhất bốn năm cân, có người tăng lên đến mười cân. Để bọn họ không hiểu sao có một loại lo lắng bị nuôi để làm thịt như lợn.
Một ngày mới sắp đến, nhìn hàng dài người xếp hàng, có người còn muốn bỏ cuộc không đi tranh giành hàng ghế đầu. Bị bắt không nhất thiết có nghĩa là bọn họ sẽ chết ngay lập tức đúng không. Nhiều người sợ hãi nghĩ. Những người chưa tận mắt nhìn thấy người chết vẫn có chút ảo tưởng trong đầu.
Cho đến lúc này cánh tay robot lại ha xuống bắt đi không phải hàng chục hay hàng trăm người mà bất hết tất cả bọn họ.
Những cánh tay đột nhiên rút cánh tay cùn của nó lại sau đó khung sắt bắt đầu trở thành vũ khí sắc bén có móc câu.
Mọi người đã nhìn thấy dây chuyền xử lý những con vịt trong trại chăn nuôi không? Những chiếc móc đó sẽ treo ngược từng con vịt lên, rồi cắt cổ vịt ra, máu sẽ chảy xuống những chiếc cổ dài để tạo thành tiết vịt.
Sau đó, những chiếc móc dài sắc nhọn sẽ xuyên qua những chiếc cổ bị cắt đứt của những con vịt và chui ra khỏi miệng chúng, chỉ để treo cổ chúng lên. Lột sạch lông, bỏ nội tạng, xếp lần lượt từng con trên dây xích băng chuyền để chuyển đến chỗ chế biến.
Những người không trốn thoát vào lúc này là những con vịt đó. Những chú "vịt" mập ú treo lơ lửng trên không, những chú cá lọt lưới đang chạy tứ phía. Hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới, vào ngày thứ hai mươi bảy của trò chơi, những cỗ máy này sẽ trực tiếp giết chết hết những con người ở đây.
--
Lâu đài gác chuông gothic, sau hai tiếng nổ bị bóp nghẹt, hai Embu cao lớn khỏe mạnh đồng thời ngã xuống đất. Máu xanh đỏ trộn lẫn vào nhau trong căn phòng trống trải.
Còi báo động vang lên, một lượng lớn người máy và Embu gần đó đuổi theo. Embu đến sau một bước nhìn thấy xác chết trên mặt đất phát ra những tiếng kêu thảm thiết và tức giận – đồ ăn dám giết chết Embu là không thể tha thứ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo