Editor: Trâm Rừng

Tiểu Ái nghe vậy liền duỗi cánh tay ra, lại không thấy lão đại 1128 làm gì, dù sao cô cũng chạm vào cánh tay của mình, chiếc băng tay trói buộc cô ấy thật lâu cũng được tháo ra.

Quả nhiên là đại lão! Tiểu Ái khiếp sợ nhìn sang.

“Tay nghề mở khóa tổ truyền, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Phù An An khoe khoang không chớp mắt, ném chiếc vòng tay từ cửa sổ xuống lầu. Số lượng cánh tay người máy bên ngoài đã giảm một nửa.

“Có bao nhiêu Embu phía sau ngươi?” Phù An An quay đầu lại hỏi.

Tiểu Ái nhớ lại một chút, “tổng cộng có hai, hai cái.”

Hai cái. Phù An An nhìn Phó Ý Chi đang đứng bên cạnh mình.

Phó Ý Chi hơi hơi gật đầu, “có thể.”

“Cần vũ khí không?” Phù An An chuẩn bị tặng con dao làm bếp quý giá của mình và giữ lại một cây gậy trên giường sắt cho mình. Nhưng Phó Ý Chi chỉ lấy đi thanh sắt rồi để lại con dao làm bếp cho cô.

“Mở cửa ra rồi đứng xa một chút.” Phù An An nghe vậy lập tức lui ra, chừa cho anh không gian trống trải để phát huy.

Một lần nữa, nhìn Phó Ý Chi đơn độc đấu với hai con Embu, cái giơ tay cũng thật đẹp trai, Embu còn lại toàn thân bê bết máu xanh, phát ra một tiếng kêu đau đớn trong tay Phó Ý Chi. Côn sắt cầm trong tay, đánh nát đầu của Embu.

Tiểu Ái ngẩn ra, sức mạnh của người đàn ông này khiến cô, cũng là một con người còn cảm thấy sợ hãi.

Thấy vậy, Phù An An ngưỡng mộ và ghen tị gần như viết hết trên mặt, nếu cô có thể mạnh mẽ như Phó Ý Chi…

"Đi đi, những con Embu khác sẽ sớm đến đây." Phó Ý Chi lau vết máu từ thanh sắt lên trên bộ quần áo trắng tinh của con quái vật, lạnh lùng nhìn người thứ ba trong phòng, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Phù An An vội vàng đuổi theo. Tiểu Ái thấy vậy sờ mũi một cái, cũng mặt dạn mày dày theo sau. Mặc dù là ban đêm nhưng bởi vì... một hồi hỗn loạn này mà đèn đuốc một lần nữa sáng lên.

Có nhiều Embu và Robot trên đường. Dù sao thì cô cũng không biết Phó baba đã làm gì trong mười ngày qua mà lòng căm thù của Embu đã tràn đầy.

Tổng cộng có ba người, Phó Ý Chi luôn là người đầu tiên bị tấn công khi bọn chúng nhìn thấy anh, trong mắt của bọn chúng tràn đầy sự sợ hãi và thù địch, điều này đã vượt ra ngoài phạm vi đồ ăn.

Những Embu nghe thấy âm thanh chạy đến càng ngày càng nhiều, thậm chí bọn chúng còn gọi thêm mấy chục cái cánh tay máy.

Không thắng được thì làm sao, chỉ có thể chạy. May mắn thay, địa hình của nơi này đủ phức tạp cũng có đủ chỗ để ẩn nấp. Sau khi hất văng những con Embu bò ra khỏi ngăn tủ, Phù An An nhìn xung quanh phát hiện Tiểu Ái đã đi lạc đâu mất. Phù An An nhìn xung quanh nhưng không thấy ai vì vậy cô bỏ cuộc.

Bọn họ chia ra cũng tốt, mặc dù tiểu Ái cho cô ấn tượng rất không tệ, nhưng xa xa không bằng tình động giữ cô và Phó Ý Chi, kinh lịch qua mấy vòng trò chơi, tín nhiệm tạo nên từ sinh tử gắn bó. Có cô ấy ở đây, hai người đều sẽ ngấm ngầm nắm giữ một hai phần lực, không thể phát huy toàn lực.

--------------------------------

Các đường ống trên cao đang bị phá hủy dữ dội, có vẻ như Embu sẽ không để bọn họ có nơi ẩn náu.

Căn cứ phía trên đã bị phá hủy, bây giờ họ rất cần một chỗ ở mới để có thể vượt qua trong hai ngày cuối cùng của trò chơi.

"Tôi biết có một nơi." Phó Ý Chi mang theo côn sắt lạnh nhạt nói, "Lầu hai, đi theo tôi đi."

Phó Ý Chi đưa Phù An An đi tìm địa điểm. Đây là một căn phòng lớn -- phiên bản room plus. Cánh cửa đã bị khóa chặt, họ bước vào bằng chiếc cửa sổ bị khóa chặt ở bên cạnh.

Quả nhiên là người đã ở đây hơn mười ngày, địa thế chỗ nào cũng biết. Phù An An nhìn nơi này rất hài lòng, thậm chí còn trèo lên chiếc giường lớn kia lăn hai lần, để lại vài dấu vết xám xịt. "Phó ca, anh có chỗ tốt như vậy, sao không sớm nói cho tôi biết."

0.34849 sec| 2393.492 kb