Editor: Trâm Rừng
Toàn bộ ba con Embu đều bị giết hết.
Bả vai của Phù An An đột nhiên trầm xuống, Phó Ý Chi một tay khoác lên bả vai của cô, "Đi mau."
Phó Ý Chi thể lực đã đến cực hạn, hai người không có thời gian hồi tưởng quá khứ, vội vàng rời đi nơi này.
Phù An An hỗ trợ nâng đỡ anh rồi một đường chạy điên cuồng, cuối cùng tìm thấy một vật thể thích hợp để làm đồ lót mang theo Phó Ý Chi leo lên mái nhà.
-------------------------------------
Vết thương trên vai của Phó Ý Chi luôn trong trạng thái chảy máu. Phù An An thấy vậy vội vàng cởi áo của anh ra, lấy nước rửa sạch vết thương rồi dùng rèm cửa sổ bằng vải sạch sẽ băng bó vết thương lại.
Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An đang vùi đầu vào ngực anh hỏi: "Có nước không?"
“A, có.” Phù An An gật đầu, duỗi ra hai ngón tay đặt chúng lên miệng Phó Ý Chi. “Phó Ca, anh há miệng ra.”
Phó Ý Chi khẽ mở đôi môi mỏng, nhìn dòng nước trong veo chảy ra từ ngón tay của Phù An An, nhấp vài ngụm, "Đây là năng lực mới của cô à?"
“Ừ.” Phù An An gật đầu, “Vòng trò chơi này quá bỉ ổi, không có đồ để đựng nên tôi đã học tập được một phương pháp mới có thể thu thập vật tư di động. Có phải lợi hại lắm không? Giống như một dạng ma pháp vậy đó.”
“Không có gì lợi hại, giống vòi nước.” Phó Ý Chi nhìn cô, đôi môi anh hơi tái nhợt vì mất máu, nhưng sự lạnh lùng xung quanh anh đã dịu đi rất nhiều.
Phù An An nghe vậy miệng xẹp xuống, “anh muốn ăn cái gì không?” Vừa nói, cô vừa lấy ra một con vịt quay.
Phó Ý Chi đưa tay ra, ngón tay lướt qua vịt quay, đầu ngón tay quệt vào mũi Phù An An. Có một chút màu đỏ tươi nhuộm trên đó.
Phó Ý Chi nhìn vết máu trên ngón tay, "Dùng năng lực không gian như vậy có khó chịu không?"
Lại chảy máu mũi. Phù An An dùng tay áo lau đi, "Có một chút."
Chợt nhớ tới Phó Ý Chi trước kia hình như cũng đã hỏi cô những vấn đề này, "Phó ca, anh biết là chuyện gì xảy ra sao?"
Phó Ý Chi gật đầu, duỗi ra ngón tay. Trên lòng bàn tay thon dài có rất nhiều vết sẹo, mang theo vẻ đẹp cuồng bạo nào đó, đột nhiên ngón tay của anh đột nhiên rụt lại.
Con dao làm bếp đang được đặt bên cạnh Phù An An, nó được làm bằng thép! Ngay lập tức, nó bị nhàu nát như một tờ giấy.
“Phó, Phó Ca!” Phù An An vội vàng gọi anh dừng lại, “buông tha cho tiểu bảo bối của tôi đi!”
Nghe vậy, Phó Ý Chi thả lỏng người, dùng ngón tay chạm vào con dao, tiểu bảo bối của Phù An An lập tức trở lại trạng thái ban đầu.
“Đây là trò chơi cho năng lực.” Phó Ý Chi nhớ lại phần giới thiệu về năng lực của trò chơi, "Kỹ năng có thể càng ngày càng mạnh, nhưng vì cân bằng trò chơi, bảo vệ người chơi mới, sử dụng quá mức sẽ tổn thương thân thể người chơi. Trước đây, tôi đã nghĩ cô là một ngoại lệ, nhưng có vẻ như năng lực của cô vẫn có thể được phát triển. Hãy thử xem năng lực của cô có thể dùng để công kích không?”
"Một cái có thể dùng cho hai mục đích? !" Phó Ý Chi vừa nói tới, Phù An An lập tức hai mắt sáng lên, nhìn về phía cái dao làm bếp của mình-- nhíu lại! Nhíu lại! Nhíu lại!
Có lẽ là bởi vì tâm niệm của cô quá mạnh, con dao làm bếp lớn đã bị cô cất luôn vào không gian.
Phù An An:......
“Không cần nóng vội.” Phó Ý Chi cầm lấy con vịt quay mà Phù An An mang ra, xé nó và ăn từng miếng một.
Phù An An nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Ý Chi khắp người đầy vết thương như vậy, "Phó ca, bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
Phó Ý Chi: "Không sao đâu."
“Lúc trước anh đã chạy đi đâu?” Phù An An hỏi: "Tôi đã tìm anh rất lâu, còn tưởng rằng anh đã kích hoạt 1% chế độ solo."
Nghe vậy, Phó Ý Chi ngừng ăn nhìn cô thật sâu, "Tôi đã đến đây vào mười bảy ngày trước."
Mười bảy ngày trước, đó là ngày thứ mười của trò chơi. Embu xuất hiện lần đầu trong phố ẩm thực, những cánh tay máy móc lần đầu xuất hiện trong đó để bắt người.
Phù An An sửng sốt một chút. “Anh bị bắt ở đợt thứ nhất?” Khó trách cô không phát hiện được sau lưng có người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo