Editor: Trâm Rừng

“Chúng ta thử xem !” Phù An An vừa nói vừa cởi quần áo của Embu rồi mặc chúng lên người sau đó cô nhìn Phó Ý Chi háo hức muốn thử, “Phó Ca, tới đây!”

Từ biểu hiện cao quý và lạnh lùng trên mặt của Phó ca, có thể thấy rằng anh không muốn làm chút nào. "Kỳ thật tôi rất muốn cõng anh, nhưng không phải tôi... cõng không nổi sao."

Phù An An hiểu bằng lý trí, đả động bằng tình cảm, "Nhanh lên, Phó ca, thông quan đó!”

Phó Ý Chi:......

Nửa phút đồng hồ sau, Phù An An thành công cưỡi lên trên đầu Phó baba. Cô mặc chiếc áo choàng thẳng của Embu, đội mũ và che nửa dưới của khuôn mặt bằng một mảnh vải. Cô đứng ngay chỗ có thể soi gương soi một chút, “ Phó ca, anh xem tôi giả trang có giống không?”

Phó Ý Chi đang nâng cô lên: “...... Bịt tai mà đi trộm chuông.”

“Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi, vạn nhất bọn Embu này đều bị bệnh mù mắt rồi sao.”

Phù An An buông vạt áo xuống che Phó Ý Chi đến cực kỳ chặt chẽ, " Có nhìn thấy được bên ngoài không? Chú ý phối hợp, nghe tôi chỉ huy nha."

Cứ như vậy, hai người chậm rãi đi ra khỏi phòng. Một người đàn ông cao 1,9 mét, Phù An An ngồi lại đóng góp thêm một chút, chiều cao của hai người kết hợp trông gần bằng một Embu bình thường.

Thấy những Embu khác đi lên, bọn họ liền đi xuống. Phù An An nhìn xung quanh muốn tìm cơ hội để ra ngoài. Tất cả cửa sổ và cửa ra vào ở tầng một đều đóng. Phù An An hơi kinh ngạc, trong lòng thầm mắng đám Embu này!

“Bây giờ đi đâu đây?” Âm thanh của Phó Ý Chi từ phía dưới truyền đến.

Phù An An nhìn xung quanh, "Tôi không biết, nơi này có Embu ở khắp mọi nơi, nếu không chúng ta hãy di chuyển đến cửa?"

Nghe vậy, Phó Ý Chi tiến về phía cửa ra vào. Khi họ còn cách cánh cửa vài mét, có một Embu đột nhiên gọi cô lại. “Đồ a?”

Phù An An lập tức khẩn trương, toàn thân cứng ngắc, ngừng thở. Lúc này trong sảnh đâu đâu cũng có Embu, nếu như bị phát hiện bọn họ là kẻ xâm nhập thì như bắt rùa trong hũ vậy. Họ sẽ không thể giống như Triệu Tử Long cứu ấu chủ, có thể ra vào giữa 830.000 quân địch.

Phó Ý Chi nhéo nhéo Phù An An đùi. Đây là tín hiệu bí mật mà hai người họ đã thỏa thuận, có nghĩa là họ sẵn sàng chiến đấu trong khi rút lui.

Phù An An đột nhiên nắm tay anh ra hiệu đợi một chút, sau đó lấy ra xúc tu đứt đoạn từ trong không gian nhặt được lúc trước vì không có thời gian nên chưa nghiên cứu được.

Từ trong tay áo hơi lộ ra một chút xúc tua, quay lưng chỉ lên lầu, giọng nói trầm trầm bắt chước âm điệu của những Embu này, "Đồ, a!”

Đánh bậy đánh bạ, cái đồ chơi này lại còn đáp lại. Hô to một tiếng“đồ a!” Sau đó nó vội vàng chạy lên lầu.

Thấy vậy, cả hai vội vã chạy vào một căn phòng nhỏ hẻo lánh, đóng cửa lại đặt Phù An An xuống. Phó Ý Chi liếc nhìn một nửa xúc tu Embu mà Phù An An đang cầm trong tay, "Cô thực sự đã học rất tốt ngôn ngữ Embu."

"Còn tốt." Phù An An sờ mũi một cái, khiêm tốn trả lời, "Có nhiều kỹ năng không phải để đi đè người. Biết một môn ngoại ngữ có nhiều con đường ra."

Phó Ý Chi:......

Ném quần áo của Embu sang một bên, Phù An An nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhiều người trốn thoát đã bị bắt. Trong khi coi con người là thức ăn, những Embu này thích giết người hơn.

Thịt người đỏ tươi đặt ở trên lửa nướng chín, bên cạnh là nước canh được chế biến từ xương cốt và cốt tủy, trên bàn là rau trộn thịt tươi, thịt luộc rồi thịt kho tàu,… Buồn nôn đến ớn lạnh sống lưng.

Lúc này, hai Embu đã đến gần căn phòng nhỏ nơi họ đang ở. Phù An An ra hiệu cho Phó Ý Chi rồi lặng lẽ đứng sau cánh cửa. Khoảnh khắc hai Embu bước vào phòng, Phù An An đóng sầm cửa sau lưng lại. Hai người phối hợp ăn ý, hợp lực đem Embu giết chết. Đồng thời, tiếng ồn bên trong đã thu hút sự chú ý của bên ngoài. Thấy vậy, rất nhiều Enbu vội vã chạy tới cửa, nhìn thấy Phó Ý Chi xuyên qua khe hở, hai con ngươi màu vàng cũng dựng đứng lên — Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt!

1.31581 sec| 2391.406 kb