Editor: Trâm Rừng

Lạch cạch -- Đột nhiên, căn phòng nhỏ hoàn toàn tối om.

Embu bên ngoài không kịp phản ứng gì cả. Ai có thể nghĩ rằng căn phòng nhỏ mà họ đang trốn thực sự là một phòng phân phối điện!

Chúng rõ ràng là những sinh vật ngoài hành tinh tiên tiến, những ngôi nhà chúng ở, thức ăn chúng ăn và quần áo chúng mặc đều rất giống con người. Thậm chí còn có một phòng phân phối điện!

Phù An An kéo tất cả các công tắc xuống, nắm lấy tay Phó Ý Chi trong bóng tối và chạy về phía cánh cửa trong trí nhớ của cô trước khi đèn được bật lại.

Đột nhiên tối thui làm đám Embu luống cuống tay chân. Điều này cũng cho những người bị bắt một cơ hội trốn thoát.

Nguồn điện nhanh chóng được khôi phục, lúc này sảnh tiệc hỗn loạn, rất nhiều người vốn bị bắt cũng trốn thoát. Embu tức giận đuổi theo hai tên thủ phạm.

Quá nhiều kiến có thể giết chết một con voi, chưa kể quá nhiều Embu. Cho dù Phó Ý Chi mạnh đến đâu, cho dù Phù An An có hợp tác tốt bao nhiêu, thì khả năng của bọn họ cũng có hạn. Bọn họ một đường chống cự, một đường rút lui, một đường chạy trốn lại đến phòng bếp.

Dưới chân đột nhiên mất tự do làm cho Phù An An nhớ tới một chỗ. Một con dao làm bếp chẻ đôi xúc tu trước mặt, Phù An An kéo Phó Ý Chi chạy về phía bồn rửa trong phòng bếp.

Không có thời gian để giải thích, dưới ánh mắt khó hiểu của Phó Ý Chi, Phù An An một mình nhảy xuống bể bơi, chui vào mò mẫm tìm lỗ cống thoát nước mà cô tìm thấy lần trước.

Tuy nhiên, sau lần cuối cùng bọn họ trốn thoát, giống như ống thông gió đã bị loại bỏ, hồ nước này cũng đã được tối ưu hóa. Embu bên ngoài sắp đuổi kịp, Phù An An vẫn chưa tìm thấy được chổ thóat nước kia đã lo lắng đến toát mồ hôi hột.

“Phù An An, tránh ra!” Đột nhiên, giọng nói của Phó Ý Chi từ phía sau truyền đến. Nước trong bể bắt đầu sôi, rồi nổ ầm ầm. Phần yếu nhất của hồ nước đã bị ngoại lực nghiền ép đến nát bấy, mực nước trong hồ giảm xuống nhanh chóng.

Phù An An quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Phó Ý Chi sắc mặt tái nhợt, bàn tay to đặt trên mép bể nước đang nhìn cô. Hai người căn bản không có thời gian giao lưu, Phù An An một tay đem anh nhấc lên, dựa vào vai cô chống đỡ rồi cùng nhau nhảy xuống cống.

Tiếng bước chân phía trên càng ngày càng gần, Phù An An theo phản xạ có điều kiện cho rằng là Embu, vừa cầm dao làm bếp lên liền phát hiện có mấy người chơi nhảy xuống.

“Đại lão đừng chặt, là người một nhà!” Người chơi liên thanh kêu to.

Liếc nhìn đỉnh đầu, cô về phía sâu hơn của cống rãnh, Phù An An nắm chặt con dao làm bếp trốn vào một góc tối chờ những Embu kia đi xuống. Nhưng mà Embu này cũng không có đuổi theo.

Chúng nó phát hiện bọn họ nhảy xuống, ngược lại phát ra âm thanh quái dị, giống như giễu cợt, sau đó lại lấy phiến đá che lại, tia sáng cuối cùng trong cống cũng biến mất.

"Hãy cẩn thận một chút." Phó Ý Chi khoác tay lên vai Phù An An hơi cau mày khi nghĩ đến sự bất thường khi nãy của Embu.

Phù An An gật đầu lấy ra một thanh phát sáng từ trong không gian ra, thanh phát sáng phát ra ánh sáng yếu ớt trong không gian tối tăm, chiếu sáng xung quanh. Phó Ý Chi liếc nhìn cô một cái, "Cái này từ đâu ra?"

"Tôi tình cờ tìm được ở trong phòng phân phối điện." Phù An An trả lời. Thu thập vật tư ở đây quá khó, cô thực sự luôn luôn thu thập vật tư ở mọi lúc mọi nơi.

Thấy vậy, Phó Ý Chi vừa định khen ngợi cô thì đột nhiên từ phía trước truyền đến tiếng la hét kêu cứu của người chơi. Một số người chơi chạy ở đằng trước bê bết máu và chạy ngược lại từ hành lang phía trước.

Đằng sau họ là một con quái vật to đến mức có thể làm tắc nghẽn toàn bộ cống thoát nước! Nó trông giống như một con giun đất. Mặc dù lớp da đen nhăn nheo rất lớn nhưng nó có thể di chuyển nhanh chóng trong cống rãnh. Nó trông rất giống với đầu của Embu. Trên lớp da màu xám đen có rất nhiều mụn mủ nhỏ. Một bộ răng nanh to cắn người chơi đang chạy ở cuối.

1.00681 sec| 2387.547 kb