Editor: Trâm Rừng

Nhưng có thể cứng rắn ở đây trong mười bảy ngày, Phó baba thực sự là người mạnh nhất!

Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi, “Phó Ca......”

Phó Ý Chi đã đặt con vịt quay còn lại sang một bên, khẽ nhắm mắt lại. Chắc anh ấy mệt lắm.

Phù An An nhìn anh, ngậm miệng lại sau đó cẩn thận vén một góc rèm lên nhẹ nhàng đắp lại cho anh.

Không quấy rầy anh nghỉ ngơi, Phù An An ngồi xổm sang một bên bắt đầu nghiên cứu năng lực của chính mình. Tuy nhiên, không thể nhéo dao làm bếp thành như giấy giống Phó Ý Chi, nhưng có thể cho không gian kéo ra một góc nhăn nhúm thì có thể? Nhưng mà kéo ra một góc nhăn nhúm dùng để làm gì? Làm nơ con bướm hù chết người khác sao?

Phù An An ấn ấn bộ não có phần trướng đau ngồi bên cạnh Phó Ý Chi. Ánh mắt của cô rơi vào nửa thân trên đang bầm dập, tím tái và đầy vết thương của anh. Mặc dù anh không nói, nhưng mà không đau mới là lạ đó.

Phó An An ngồi dậy, cẩn thận giúp anh lau vết thương phía trên. Thuốc không có nhưng nước sạch thì cô lén lút sưu tập rất nhiều. Ngâm miếng vải và nhẹ nhàng lau vết thương trên ngực, trên cánh tay, sau đó là các ngón tay. Phù An An cẩn thận lau máu đen và đất trên đó đồng thời lấy mủ tích tụ bên trong ra ngoài.

Xong còn tiện thể thưởng thức một chút. Mặc dù tay của Phó ca đầy vết sẹo nhưng chúng thực sự rất đẹp. Các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, do tóc và móng tay trong game không chịu tác động ngoại lực và sẽ không thay đổi nên móng tay vẫn tròn, rõ ràng và gọn gàng như khi vào game. Không cho một lớp sơn móng tay lên thì thật đáng tiếc.

Phù An An tiếc nuối lắc đầu, cẩn thận đặt cánh tay của Phó Ý Chi lại, lúc này miệng ống thông gió rất yên tĩnh, Phù An An thấy không sao nên cô ngồi bên cạnh Phó Ý Chi ngủ gật. Đầu di chuyển từng chút một sau đó dựa vào vai không bị thương của anh.

Một đôi mắt lạnh lùng mở ra, Phó Ý Chi liếc nhìn ngón tay đã được làm sạch của mình, nghiêng đầu nhìn quả bóng nhỏ màu xám đang dựa vào mình, trong mắt càng thêm vài phần ấm áp. Trong phó bản nguy cơ khắp nơi, hai người vẫn nương tựa vào nhau...

Xương bả vai của Phó Ý Chi bị đâm nên anh bị thương rất nặng, nhưng khả năng hồi phục của anh cũng thật đáng kinh ngạc.

Trò chơi ngày thứ hai mươi tám.

Phù An An xem xét miệng vết thương của anh thì thấy hai bên thế mà đã kết vảy. "Oa, Phó ca, anh hồi phục thật nhanh!"

Hơi thở nóng bỏng phả vào làn da trần trụi hơi ngứa, Phó Ý Chi đưa tay ra đẩy Phù An An ra, “ nhìn đủ rồi thì ngồi cho đàng hoàng.”

Phù An An nghe vậy ngồi xuống, sờ sờ đầu óc của mình, “ anh khỏe rồi thì dễ nói chuyện thôi, không có việc gì cũng đánh đầu của tôi.”

Nói xong, cô duỗi ra hai móng tay ra đưa đến bên miệng của Phó Ý Chi, bắt đầu cho anh ăn bữa sáng.

Sau khi đút hết một chén, Phó Ý Chi lau miệng, "Buổi sáng uống canh chim bồ câu?"

“Anh bị thương, không cần bồi bổ sao?” Phù An An nhai bánh mì khô, lại cho anh một miếng, có chút đắc ý nói. “ Anh có vận may rất tốt mới có thể làm đồng đội có nhiều trữ hàng giống như tôi. Nếu là người khác có thể giống như chúng ta bây giờ không thiếu ăn thiếu uống sao?”

............................

Điều này thực sự là không thể! Một số người khác ở trong cùng một ống dẫn khí hiện đang phải chịu đựng.

Do bị đeo băng tay nên họ không thể rời khỏi phạm vi nhà bếp, nơi ở này trước đây của họ đã thu hút sự chú ý của Embu, chỉ cần một cử động nhẹ trên đỉnh đầu cũng có thể khiến chúng vươn những xúc tu đáng sợ của mình ra và khám phá bên trong.

Những ngày này, mấy người chạy trốn luôn nơm nớp lo sợ. Nhìn vào một số lượng lớn con người bị mổ xẻ làm thức ăn, họ lại phải chịu đói khát, chịu đựng sự áp bức cả về thể chất lẫn tinh thần. Bọn họ đều nhanh muốn điên rồi.

0.11906 sec| 2389.406 kb