Editor: Trâm Rừng
Cho đến khi cánh tay robot cuối cùng rời đi. Cuộc khủng hoảng cuối cùng đã kết thúc.
Những người được trao chiếc băng tay vàng đã vô cùng ngạc nhiên thích thú, tất cả đều than thở rằng họ đã gặp may mắn sau những tai họa.
“A a, chúng ta cũng có băng đeo tay !” Một nửa số cô gái trong đội của Tiểu Ái đều nhận được nó và họ đã hét lên một cách phấn khích.
Thấy vậy, Tiểu Ái vội vàng kéo những cô gái đang kích động này lại, "Nhỏ giọng chút đi, không sợ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người sao? Trò chơi này mới ở ngày thứ mười tám, phần khó khăn nhất còn chưa bắt đầu! Cho dù có băng đeo tay, cũng không cần quá lơ là.”
Sau khi bị Tiểu Ái ngăn lại, những người này cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô gái này mặc dù có tấm lòng giúp đỡ nhiều người như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lòng người phức tạp, một nửa đội có băng tay, một nửa không, liệu có một khoảng cách trong lòng một nửa đội không có băng tay không?
Phù An An liếc nhìn cô ấy, nhàn nhạt nhắc nhở cô ấy một câu. Bất quá so với ai có băng tay vàng, cô quan tâm cách lấy nó xuống như thế nào hơn. Làm việc gì cũng không thể chỉ nhìn bằng mắt thường, có thể hôm nay chiếc băng vàng này còn là miếng bánh, có thể ngày mai đã mục nát.
Ngoài việc bị cụt cánh tay và để Embu tự lấy nó, cách thứ ba mà Phù An An có thể nghĩ ra là đặt nó vào không gian. Muốn lấy cái băng tay này xuống mà cánh tay vẫn còn nguyên vẹn thì phải từng chút từng chút một cất nó vào không gian, độ khó này rất là lớn.
Phù An An đã quyết định không gây rối với năng lực không gian bây giờ lại tự tát vào mặt mình. Tuy nhiên, với bài học từ lần trước, Phù An An không vội vàng, cô sẽ ngay lập tức dừng lại thí nghiệm này khi cảm thấy hơi khó chịu.
Tùy ý rút hai mảnh giấy để lau cái mũi đẫm máu của cô sau đó vứt khăn giấy đã nhiễm đỏ đi.
"1128, cô bị sao vậy?" Thấy cô ném đi một cục giấy dính máu, Tiểu Ái sửng sốt lo lắng hỏi.
“Vẫn ổn, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.” Phù An An ăn hết một cái móng heo cuối cùng, ừng ực ừng ực đem canh uống sạch, "Có lẽ là bởi vì mấy ngày nay ăn uống không ngon cho nên bị nóng trong người."
"Ồ." Sau khi nghe cô giải thích, Tiểu Ái gật đầu. Ánh mắt cô ấy đảo một vòng trong bát của những thực khách xung quanh, "Tôi lại cảm thấy khẩu vị của mọi người hôm nay rất tốt..."
Ở đây vào ban đêm buổi tối là hoàn toàn đen. Cho dù không quáng gà, nhưng mở mắt ra khiến người ta không thấy được năm ngón tay.
Trong một không gian trò chơi như vậy, Phù An An tình cờ có thể tận dụng nó. Phù An An đã cố gắng đưa chiếc băng tay vàng vào không gian lần thứ n. Có thể là do cô đã thử quá nhiều lần nên cô thực sự đã tìm thấy được một chút cảm giác.
Một thứ gì đó không thể nhìn, không thể miêu tả được nhưng có thể cảm nhận rõ ràng đang từ từ tràn ra trên bề mặt chiếc băng tay, giống như một lớp màng nước từ từ bao bọc chiếc băng tay.
Cố lên một chút nữa! Phù An An kìm nén sự khẩn trương trong lòng, tùy ý để máu mũi từ từ chảy ra, cô cảm thấy mình sắp thành công. Khoảnh khắc khi thứ đó hoàn toàn bao bọc được chiếc băng tay kia thì Phù An An hơi dùng sức. Chiếc băng tay vàng đang gắn chặt trên tay trái của cô đã biến mắt ngay lập tức.
Phù An An nhắm mắt lại, ý thức của cô tiến vào không gian, chiếc băng tay đang lặng lẽ lơ lửng bên trong. Cô đã làm được!
Trong suốt thời gian qua, cô chỉ có thể thu thập những thứ cố định như những vật chết. Cô thật không nghĩ tới, hóa ra năng lực không gian thực sự có thể tập luyện để phát triển hơn.
Phù An An kinh ngạc nhìn chiếc băng tay, chạm vào cánh tay đầy vết hằn của chính mình, duỗi cánh tay trái ra để nó cảm nhận được sự tự do đã mất từ lâu mà không bị gò bó! Làm thế nào Embu đeo nó cho cô, cô có thể như thế cởi nó ra.
Cởi ra được rồi nhưng mà bây giờ đeo nó lên lại bằng cách nào. Cô nhìn chiếc băng tay không bị hư hại chút nào, Phù An An chợt nhận ra điều gì đó, chút tự hào trên khuôn mặt dần dần biến mất, và vẻ mặt trở nên nghiêm túc, bây giờ có một vấn đề nhỏ...Làm thế nào để đeo nó trở lại?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo