Editor: Trâm Rừng

Họ đều là một nhóm người chơi, sự phối hợp cơ bản vẫn phải có. Họ chạy từ hành lang vào khu vực chứa nguyên liệu thô trong nhà. Có những xoong nồi đựng thịt đã được phân chia và nhiều bộ phận khác nhau trên cơ thể con người đã được phân ra.

Đáng sợ mà kinh tởm. Nhưng cũng đủ chật hẹp để bọn họ ẩn nấp. Phù An An trốn trong mấy cái khung lớn bằng thịt người, ôm chặt vết thương, sắc mặt tái nhợt, thiếu thuốc nên vết thương bắt đầu chảy mủ, hiện tại tình trạng rất xấu.

Cô nhìn quanh thấy một con dao làm bếp ở trên. Con dao làm bếp được thiết kế theo hình thể của Embu nên nó có kích thước gấp ba lần một con dao làm bếp bình thường.

Phù An An nhìn qua khe hở, con Embu duy nhất đã đi ra ngoài sau khi đặt một nồi thịt xuống.

Cơ hội đến! Phù An An cố nén đau bò ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên trên miệng chậu thịt, lấy con dao làm bếp xuống, nhặt lên chạy đi. Vết thương trên cánh tay đã bị dập nát, bộ quần áo màu xám ban đầu đã bị máu nhuộm thành màu nâu.

Đau quá! Phù An An hít sâu hai cái, dùng lưỡi dao lớn cắt một mảnh quần áo, dùng dải vải quấn đầu của cánh tay lại, dùng dao lớn mạnh mẽ moi ra lớp thịt trắng bệch đầy mủ. Trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở kiềm nén đến tận cùng, những giợt nước mắt lớn bằng hạt đậu đã vương trên mi mắt của cô. Phù An An đau đến toàn thân run rẩy. Màu máu cuối cùng cũng bình thường, nhưng tốc độ chảy máu quá nhanh.

"1128, bỏ tay ra."Tiểu Ái đột nhiên đi tới với một cái gì đó trên tay, gỡ tay Phù An An ra rồi rắc một đám tro đen lên vết thương của cô. Vết thương đau đến tê dại, tro bụi rắc lên vết thương gây đau đớn không đáng kể tới.

“Cái này là gì?” Phù An An nhìn về phía một tầng đen như mực này.

"Tro từ tóc cháy dùng để cầm máu." Tiểu Ái giải thích với cô, "Đây là một vị thuốc cổ truyền Trung Quốc, tên là Tiết Ngọc Đàm."

Phù An An nhìn vết thương, máu từ từ thấm vào tro đen thấm ướt, nhưng dần dần cũng ngừng chảy máu.

"Cảm ơn." Phù An An chân thành nói.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Phù An An không có nghỉ ngơi, chống đỡ dao làm bếp đứng lên, "Đi theo tôi, lập tức rời khỏi nơi này."

"Hiện tại đi? Không cần nghỉ ngơi một chút sao?" Tất cả mọi người một mực sợ hãi, thực lực đều đạt tới cực hạn, hiện tại có một địa phương có chút an toàn, ai cũng không muốn rời đi.

"Embu sẽ đến bất cứ lúc nào, nơi này là dành cho thịt."

Phù An An nhìn Tiểu Ái hỏi: "Nhà cô để thịt tươi ở đâu?"

Còn có thể để ở đâu, tủ lạnh, phòng đông lạnh. Mọi người đều có câu trả lời này trong đầu.

Mẹ kiếp! Sau đó tất cả mọi người đều hành động. Khoảng hơn chục người tranh giành để thoát ra khỏi đó.

Không chỉ để tránh Embu, mà còn để tránh những người máy đang di chuyển đó, một nhóm người không quen đường giống như những con ruồi không đầu, chạy tán loạn trong phòng. Cho đến khi bọn họ tìm thấy khu vực lưu trữ rau. Khoai tây to bằng quả bóng da, cà chua, dưa chuột và bí ngô dài nửa mét chất đống trong nhà.

“Trước tiên nghỉ ngơi ở đây.” Một người đàn ông ngồi trên quả bí ngô khổng lồ thở hổn hển, lấy một quả cà chua ra gặm nó một cách dữ dội, "Bên ngoài quá nguy hiểm, ai muốn đi thì đi, tôi chịu không nổi nữa rồi."

Phù An An ngồi sang một bên cầm con dao lớn, cô bây giờ cũng rất mệt mỏi. Kể từ khi cô bị bắt vào buổi trưa, cho đến bây giờ, chắc chắn đã bảy tám giờ, cô đã không được uống một giọt nước nào trong thời gian dài như vậy.

Phù An An cầm lấy một quả cà chua, ngồi bên cạnh nhắm mắt lại nghĩ ngơi dưỡng tinh thần. Cô đã quá cực khổ rồi.

"Mọi người đừng ngủ, chúng ta phân công canh gác cho mọi người đi." Một người đàn ông đeo kính đứng lên nói: "Nơi này còn đang ở trong tầm nhìn của bọn quái vật, chúng ta không thể xem nhẹ."

0.13425 sec| 2392.914 kb