Editor: Trâm Rừng
Trò chơi ngày thứ mười bảy.
Vừa trải qua một lượt người bị bắt đi, còn những NPC và người chơi ở lại đều ăn không ngon miệng. Một người đàn ông đang ăn cơm nắm, đang nhai bỗng khẽ cau mày. Hắn muốn nhổ nó ra, nhưng khi hắn nghĩ đến quy tắc không lãng phí thức ăn trong trò chơi, hắn phải cố gắng nuốt xuống.
"Mẹ ơi, cơm nắm này bỏ vào loại sốt gì mà khó ăn như vậy?" Người bạn đồng hành bên cạnh nghe thấy những lời đó và nhìn vào chiếc bánh hamburger trên tay, "Hương vị burger của tôi cũng khác với những cái trước, mẹ kiếp, bên trong không có độc đấy chứ?"
“Đoán mò tào lao gì vậy.” Một người bạn đồng hành khác miệng đầy dầu mỡ ăn thịt nướng được mang ra.
"Trò chơi muốn giết người, chỉ cần không cho chúng ta đồ ăn, hạ độc chi cho lãng phí, nếu có thời gian suy nghĩ tào lao còn không bằng ăn nhiều một chút sẽ có khí lực lớn để cướp được một chỗ ngồi tốt vào ngày mai."
Hắn nói cũng đúng. Đây chính là một khúc nhạc dạo ngắn.
Mỗi ngày mọi người đều nghĩ làm sao để vệ mạng sống của mình, đâu có ai quan tâm mùi vị thức ăn có sự khác biệt so với trước đây. Trừ khi bọn họ cũng có chiếc băng tay vàng cứu mạng đó.
Đám người không hẹn mà cùng nhớ tới cái “kim bài miễn tử” kia, khát vọng đối với nó càng ngày càng tăng. Có người mỗi ngày ăn no rồi không có chuyện gì làm, còn có mạng sống luôn bị uy hiếp, trong lòng đã sớm rục rịch, vẻn vẻn chỉ cần có một thời cơ nho nhỏ có thể trở thành dây dẫn để bùng nổ.
Trò chơi ngày thứ mười tám.
Vì đến muộn nên bảy tám người chơi nam phải tranh giành hàng đầu mới nhắm vào các cô gái đứng đầu hàng. Cuối cùng bọn hắn nhịn không được chuẩn bị động thủ. Đúng lúc này, cánh tay máy trên bầu trời đột nhiên hạ xuống. Lúc này chỉ có một số ít người tiến vào phố ẩm thực, những người ở lại khu vực chăn nuôi đều kinh hãi, bàng hoàng bỏ chạy.
Những cánh tay máy đi theo phía sau đuổi theo bọn họ. Cho đến khi ai đó bị bắt, cánh tay bị những cánh tay máy này kéo lên rồi đeo cho băng tay vàng. Đó là chiếc băng tay màu vàng dùng để miễn trừ hình phạt!
"Đợi đã! Bọn chúng không phải đến để bắt chúng ta!" Có người giơ cánh tay hét lên.
Mọi người nghe thấy lời này liền dừng lại, NPC phản ứng kích động hét lên: "Đây, đây là quà tặng của Đại nhân Embu!"
Bọn hắn đây là nhân họa đắc phúc sao? Mọi người đều nhìn những cánh tay robot một cách mong đợi sau đó vươn cánh tay của mình ra mong đợi được mang lên băng tay vàng.
Nhưng không phải ai cũng được chọn. Một người đàn ông nhìn cánh tay robot bay qua trước mặt mình sau đó đeo băng tay vàng lên cánh tay của một thanh niên cách đó không xa. Cú ngoặt gấp này khiến hắn ta sững sờ một lúc, chửi thề rồi nhìn sang những cánh tay robot khác.
Vừa rồi sợ hãi vì có quá nhiều cánh tay robot, còn bây giờ thì thấy nó quá ít. Nhiều người đã được đeo băng tay trên cánh tay, chỉ còn hơn mười chiếc băng tay chưa có chủ. Mọi người còn có thể làm gì, đuổi theo mấy cánh tay robot a! Cho đến khi chiếc băng tay cuối cùng được đeo vào tay người được chọn, tất cả những chiếc băng tay đều có chủ.
Phù An An nhìn quanh thấy rằng trong số 20 cô gái xung quanh mình, một nửa trong số họ đã có băng tay. Những người không được trao băng tay, đầu tiên là khó chịu, sau đó trở nên sợ hãi! Không có lý do nào khác, những cánh tay máy đó bắt đầu chọn người sẽ bị bắt đi hôm nay.
Bây giờ chỉ còn 20% số người ở bên ngoài, khoảng hơn một trăm người có băng đeo tay, số người còn lại tất cả đều bị bắt đi.
Trong một thời gian, khu chăn nuôi trở thành bãi săn, có người vừa la hét vừa van xin thì bị bắt, có người tuyệt vọng bắt đầu trả đũa người chơi bởi vị bọn họ không lay chuyển được trò chơi. Cầm một khúc sắt chưa mài bén muốn cắt cổ kẻ được đeo băng tay vàng. Một khắc sau, người này đã bị kéo lên thật cao, yếu ớt vùng vẫy giữa không trung, sau đó kêu một tiếng cuối cùng rồi biến mất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo