Editor: Trâm Rừng
Phó Ý Chi đem người xách xuống, "Ở đây rất mạo hiểm, Embu ngủ ở đây mỗi đêm." Vừa nói, anh vừa mang theo Phù An An trốn vào chiếc tủ trống trong cùng.
Đến tối, quả nhiên có một Embu của nhà này về. Cơ thể to lớn đang nằm trên chiếc giường king size, ngáy điếc tai. Phù An An ngồi trong ngăn tủ nghe nó ngáy ngủ. Âm thanh như sấm sét.
Cho đến ngày thứ hai mươi chín của trò chơi.
Phù An An hung hăng ngáp một cái thật dài, chân co rúc ở trong ngăn tủ cũng đã tê dại.
--
Dưới lầu một. Những con Embu đang đi tới đi lưu trong đại sảnh để sửa sang lại.
Tất cả các loại đồ ăn, hoa và món ngon đã được sắp xếp, rất giống như một bữa tiệc được tổ chức bởi con người.
Vào buổi trưa, hai ba trăm Embu mặc trường bào trắng tinh tiến vào đại sảnh ngồi xuống, đại sảnh vốn lạnh lẽo bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tất cả các loại món ngon trên bàn đều tỏa ra mùi thơm, nhưng Embu không vội thưởng thức chúng mà đang chờ đợi những món ngon hơn.
Ngay sau đó, một cánh tay robot từ trên trời hạ xuống, mang đến một hoạt động vui nhộn trước bữa tiệc – Những người cuối cùng trốn trong khu chăn nuôi gia súc. Đại khái khoảng trăm người.
Người dẫn chương trình Embu bước lên sân khấu và không biết tên đó đã nói gì, điều này đã gây ra một tràng pháo tay reo hò của Embu dưới khán đài.
Bọn chúng đuổi tất cả những người còn sống đến đài tròn ở giữa, đóng tất cả các lối ra của tháp chuông lâu đài, sau đó lấy ra một cái đồng hồ cát định thời gian, tại thời điểm lộn ngược, bọn chúng mới buông những người này ra.
Giữa những tiếng kêu kỳ lạ của Embu, mọi người bắt đầu chạy, chạy trốn trong lâu đài đóng kín. Những Embu chỉ ngồi đó và nhìn họ biến mất ở từng góc nhỏ hoặc chạy lên lầu.
Cho đến khi hạt cát cuối cùng rơi xuống trong đồng hồ cát -- Thu hoạch cuồng hoan bắt đầu!
Phù An An nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã bên ngoài. Sau đó là tiếng thét lên cầu cứu của loài người.
Cửa bị mở từ bên ngoài, bóng người trắng nõn tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, đột nhiên cửa tủ bị mở ra! Trước tủ, Embu nở một nụ cười ghê tởm và vươn những xúc tu của mình về phía Phù An An.
Mẹ kiếp! Ta đánh mi!
Phù An An đột nhiên nhảy ra, lấy con dao nhà bếp chém vào những xúc tu giống đuôi rắn.
Phó Ý Chi ở phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng tách, đầu của Embu dường như đột nhiên mất đi sự chống đỡ trực tiếp rơi xuống phía sau.
Thấy vậy, Phù An An vàng chạy tới, đóng cửa lại rồi quan sát tình hình bên dưới qua cửa sổ.
Phía dưới toàn bộ lộn xộn. Hàng trăm Embu từ tầng dưới đi lên, tiến vào nhiều phòng khác nhau, lục soát từng nơi săn con mồi ẩn nấp trong bất kỳ ngóc ngách nào.
Sau đó đưa những người bị bắt vào sảnh, hoặc lột da rút xương của họ, hoặc đưa cho Embu ở sau bếp để nấu thành nhiều món ăn ngon khác nhau.
Điều đó có nghĩa là, mặc dù bọn họ đã giết một Embu, nhưng sẽ có hàng chục đến hàng trăm Embu xuất hiện để tìm kiếm họ!
Nơi này không thể ở lại lâu hơn nữa.
Nhưng nếu bọn họ cứ đi ra ngoài như thế này, bọn họ sẽ bị Embu phát hiện trong nháy mắt.
Cho dù kung fu có giỏi đến đâu, hai nắm tay cũng không bằng bốn tay, chưa kể những Embu sinh ra đã mạnh hơn người thường.
Ánh mắt của Phù An An nhìn về phía Embu đã chết kia.
Nói một cách chính xác, ngoại trừ chiều cao, xúc tu, miệng và màu đồng tử, Embu vẫn rất giống con người.
Phù An An ngồi xổm bên cạnh Embu, im lặng nhìn chằm chằm nó trong ba giây, rồi đột nhiên hỏi: "Phó ca, nếu tôi cưỡi trên đầu anh, anh sẽ không đánh chết tôi chứ?"
Phó Ý Chi lạnh lùng nhìn về phía cô, phảng phất như đang nói: hắn nên lựa chọn phương pháp nào để đánh chết cô.
“Ách...... Không đúng, là cưỡi trên vai của anh.” Thấy tình hình không ổn, Phù An An nhanh chóng thay đổi lời nói, "Tôi cảm thấy với chiều cao của anh cộng thêm của tôi, chúng ta có thể thử giả làm Embu!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo