Editor: Trâm Rừng

Thảo nào Embu không xuống! Phía trên bị chặn, phía sau không có đường, phía trước lại có quái vật như vậy. Nếu bọn họ không thể giết nó, tất cả mọi người sẽ trở thành khẩu phần ăn của nó!

Phó Ý Chi chống người đứng đối mặt với con quái vật, Phù An An cũng đứng dậy nắm chặt con dao làm bếp.

Một vài người chơi vượt qua họ và chạy đến cuối cùng bám chặt vào bức tường bùn bị chặn phía sau, liều mạng nắm lấy đất cố gắng trèo lên. Đi lên không phải cũng là một ngõ cụt sao?

Phù An An phối hợp theo động tác của Phó Ý Chi chém mạnh về phía con quái vật. Cô không ngờ da của thứ này lại cực kỳ cứng. Con dao làm bếp sắc bén chỉ có thể để lại một vết trắng nhỏ trên đó, nhưng lưỡi dao bị nó dội ngược ra tạo ra một khe hở.

“Kỷ --” Phần miệng hình tròn của con quái vật phát ra âm thanh chói tai có thể làm thủng màng nhĩ. Phù An An chịu đựng sự khó chịu tiếp tục chặt nó bằng con dao nhà bếp. Thứ này toàn thân có lớp da xù xì, nó thực sự không có điểm yếu nào cả!

Ngược lại, những đòn tấn công của bọn họ càng làm cho con quái vật hung bạo hơn, con quái vật nhe nanh cắn về phía họ.

Phó Ý Chi đột ngột tóm lấy cô lùi lại sau đó anh bị con quái vật lao tới đâm sầm vào tường. Phó Ý Chi nuốt xuống dòng máu đang trào ra từ cổ họng nhìn con quái vật với đôi mắt lạnh lùng.

Nếu ở thời kỳ anh khỏe mạnh nhất thì cơ hội giết chết con quái vật này ít nhất là 70%. Nhưng sau hơn mười ngày liên tục không ngừng chiến đấu, năng lực đặc biệt của anh đã sử dụng đến cực hạn, về phần những phương diện khác không bằng được 40% lúc anh ở trạng thái tốt nhất.

Tính toán biết rằng anh không thể địch lại con này nhưng Phó Ý Chi vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, trong đầu anh nhanh chóng vạch ra nhiều kế hoạch để giảm thiểu tổn thất.

"Phù An An, đưa dao cho tôi." Nghe thấy anh gọi mình, Phù An An vội vàng đưa cho anh con dao làm bếp. Lần cuối cùng, Phó Ý Chi đã lạm dụng khả năng của mình, chịu đựng cơn đau dữ dội dường như đang nghiền nát tất cả xương cốt trong cơ thể anh để phá vỡ đường ống bị chặn phía trên, "Đi lên!"

Quả nhiên Phó ba ba là mạnh nhất! Phù An An phản ứng nhanh chóng nắm lấy đất xung quanh, những người chơi khác nhìn thấy lối ra cũng liều mạng leo lên.

Nhanh leo đi lên! Nhìn những người đi theo mình, Phù An An khẽ cau mày, Phó ca của cô đâu?

Nhờ ánh đèn chiếu vào cửa động cùng với ánh sáng phát ra từ gậy chiếu sáng, Phó Ý Chi vẫn còn ở phía dưới, chỉ dùng lực lượng của một người để ngăn chắn con quái vật đang đuổi theo kia.

Những chiếc răng dài và nhọn của con quái vật kéo dài đến mức tối đa, chỉ với một cú cắn cánh tay của Phó Ý Chi đã bị răng của nó đâm xuyên qua. Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ cánh tay đã bị con quái vật xé toạc. Máu bắn tung tóe khắp nơi!

“Phó Ca!” Một màn này làm Phù An An đỏ mắt.

Ngay lúc đó, bản thân Phù An An cũng không biết dũng khí từ đâu đến, cô mạnh mẽ nhảy lên rồi đáp thẳng xuống đỉnh đầu của con quái vật. Lấy một thanh sắt đâm vào lớp da gập ghềnh của nó. Một con quái vật da dày thậm chí còn không thể bị thương bằng một con dao làm bếp chứ đừng nói đến một cây gậy sắt.

Con quái vật cảm thấy có những con bọ chét nhỏ trên đầu nên bắt đầu vung vẩy. Phù An An không thể không ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nắm chặt làn da nhăn nheo của con quái vật, nhìn nó nhai cánh tay của Phó Ý Chi mà hai mắt của cô đã đỏ hoe.

Con quái vật này thế mà dám khi dễ Phó ca của cô!

Cô muốn, cô muốn...... Đem nó đặt vào không gian!

Không biết vì sao, Phù An An đột nhiên nghĩ tới cái này. Đem nó cất vào không gian! Ý nghĩ này quá mạnh, não của Phù An An bắt đầu đau nhức, máu mũi chảy ra rất nhiều. Đặt nó vào, giết chết nó!

Phù An An không nghe thấy tiếng la hét xung quanh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ này, chịu đựng đau đớn kịch liệt, móng tay cắm chặt vào da quái vật. Khoảnh khắc tiếp theo, con quái vật phát ra một tiếng hét chói tai. Không gian xung quanh dường như đình trệ trong giây lát, phần thân trên của con quái vật với cái đầu đột ngột biến mất.

0.04900 sec| 2441.508 kb