Editor: Trâm Rừng
Một hồi trời đất quay cuồng sau đó cuối cùng rơi xuống đất. Khắp nơi tối om, ẩm ướt, nhớp nháp mùi tanh. Có lẽ bọn họ đã bị trôi xuống cống. Không phải ai cũng ngã xuống, van xả nước chỉ mở được một lúc rồi bị Embu đóng lại. Đối với bọn chúng mà nói những người trốn thoát này có thể là một ít cá tuột khỏi bể.
Chạy ra ngoài rồi, kế tiếp phải làm gì? Cô chưa kịp định hình thì bỗng có người nghe thấy tiếng hét sợ hãi.
“Sao vậy?” Một người đàn ông vội hỏi.
“Có, có cái gì liếm tôi một cái.”
Phù An An nghe được phương hướng giọng nói, giọng nói có chút quen thuộc, có chút giống như chị gái trong nhóm của Tiểu Ái.
“Đồ vật gì? Đừng, đừng dọa người khác a.” Lúc này mới vừa trốn ra được, tim của mọi người đều còn đang treo trên cổ họng.
“Thật, thật mà.” Cô gái sắp khóc, “Nó, nó liếm vào lưng tôi… a!” Giọng nói của cô gái đột ngột dừng lại, mùi tanh nồng của cống rãnh càng nồng nặc hơn.
Một cống thoát nước dành riêng để xử lý nội tạng người không chừng sẽ thu hút những sinh vật ăn thịt không biết được. Mọi người lưng toát mồ hôi lạnh, lần lượt đứng dậy, chạy về phía trước. Tiếng lách cách theo sau bọn họ như một cái bóng.
"Ánh sáng ở đâu!" Cô không biết ai đã hét lên.
Một nhóm người lao về phía trước. Phù An An đang xen lẫn ở trong đám người, mắt thấy sắp đến nơi, đột nhiên ở một chỗ tối tăm bị người kéo một cái, dưới chân loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống, ngay lập tức từ vị trí phía trước rơi xuống vị trí chính giữa.
Mùi hôi thối đó xuất hiện, Phù An An cảm thấy một bóng đen lướt qua đầu mình. Tiếng la hét bắt đầu vang lên rồi đột ngột dừng lại. Mọi người chạy nhanh hơn. Phía trước có một người đẩy ra nắp cống, từ bên dưới cống thoát nước leo lên trên, Phù An An chạy đến bên dưới lỗ cống đạp một cái chạy lấy đà. Một tay ôm được miệng cống thành công leo đi lên. Mặt Phù An An không thay đổi biểu cảm dùng ánh mắt dò xét nhìn đám người xung quanh một lần.
Một giọng nói của Tiểu Ái từ bên dưới truyền đến, "1128, kéo tôi với!" Phù An An vươn tay về phía cô ấy, kéo người từ dưới đó lên, một bóng đen lóe lên dưới thân Tiểu Ái. Khoảng cách giữa chân của Tiểu Ái và răng nanh chỉ có nửa mét.
“Trời ạ!” Tiểu Ái mềm nhũn trên mặt đất, nếu không phải Phù An An kéo cô có lẽ cô đã lạnh lẽo ( chết ) rồi.
Nhìn xung quanh, chỉ có mười một mười hai người trốn thoát, mà đội ngũ nhỏ những cô gái ban đầu của bọn họ, mười người giờ chỉ còn lại ba người. Không kịp thương tâm, Tiểu Ái nhìn về phía cánh tay của Phù An An, “Cô bị thương rồi?!”
Sau khi bị trầy xước nó còn bị ngâm nước cống, vết thương đã chảy máu, thịt xung quanh cũng đã ướt sũng và chuyển sang màu trắng bệch, lúc đó không thấy đau nhưng khi bị nhắc đến, Phù An An mới nhận thấy vết thương của mình rất đau, sắc mặt tái nhợt, “chết tiệt, ai kêu cô nhắc làm chi.”
Tiểu Ái thấy vậy luống cuống tay chân, "Tôi thấy cô bị thương sâu như vậy cũng không cau mày, tôi còn tưởng rằng cô là chân chính hán tử thiết huyết."
Tư vị làm sạch mấy viết bẩn trong vết thương còn đau hơn so với đao cắt, mồ hơi trên trán của Phù An An thấm ra, không còn tí sức lực nào phản bác: “ Cô bị mù sao? Lão tử đáng yêu như thế chỗ nào giống hán tử.”
Phù An An nói xong, bất đắc dĩ hướng sự chú ý nhìn xung quanh, con dao làm bếp sắc bén để ở trên thớt, sáng đến chói mắt. Bọn họ bị nước cuốn trôi, chạy rất xa nhưng vẫn chưa ra khỏi phạm vi nhà bếp.
Trước những đồ dùng nhà bếp cực lớn này, chiều cao của bọn họ dường như chỉ bằng đứa trẻ hai, ba tuổi. Thấp bé nhưng mà mục tiêu cũng không phải đặc biệt nhỏ.
Có Embu đang tiến về phía này. Phù An An ôm lấy cánh tay của mình, tùy ý chỉ một phương hướng, “chạy mau!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo