Editor: Trâm Rừng
Cuối cùng bọn họ đã được hạ xuống. Tòa nhà trắng tinh to lớn gấp đôi so với nơi ở trước đó. Phong cách kiến trúc Gothic, với nhiều ngọn tháp cao thấp khác nhau, giống như một tòa lâu đài được mở rộng. Có rất nhiều Embu đang đứng ở cửa ra vào.
NPC bên cạnh họ đã hét lên phấn khích khi nhìn thấy "Thần" của họ, nhưng ngay sau đó họ đã bị bàn tay máy móc bắt được, khi họ đi ngang qua Embu, bọn chúng cũng không thèm để ý.
Bọn họ bị ném vào một căn phòng ở tầng một. Cùm cụp, một tiếng bấm ổ khóa vang lên, bọn họ đã bị giam lại.
Căn phòng này cũng trắng tinh khôi. Bên trong trống rỗng với những bức tường nhẵn nhụi và không có cửa sổ.
Phù An An nhìn về phía đỉnh đầu. Trần nhà cách cô ít nhất hai ba mét, cực kỳ cao.
"Này, tại sao những con quái vật đó lại mang chúng ta tới đây?" Một người chơi hỏi NPC.
Cái vòng trò chơi này, NPC cùng người chơi có khác biệt cực lớn, những đều mà tất cả người chơi không thể biết thì những NPC này lại biết rất rõ ràng.
"Làm sao ngươi có thể gọi đại nhân Embu là quái vật!" NPC nhìn người chơi hỏi vặn lại một cách giận dữ rồi bị người chơi đánh cho thật thà.
"Hỏi gì mày trả lời đó, đồ ngu ngốc này!" Nguy cơ đang ở trước mặt, những người chơi còn lại cũng đang nhìn bên này.
“Tôi không biết đại nhân Embu đưa chúng ta đến đây để làm gì.” Thấy vậy, NPC chỉ có thể thành thật nói: “Chúng tôi chỉ biết rằng những người cư xử tồi tệ sẽ bị đại nhân Embu bắt giữ và trừng phạt. Những người bị bắt chắc đã bị tống vào một nơi khó khăn hơn để làm cu li, bởi vì họ không bao giờ quay trở lại.”
Nói tới đây, NPC ôm đầu, "Chúng ta xong rồi, nhất định là các ngươi không nghe lời đại nhân Embu cho nên đại nhân Embu tới trừng phạt chúng ta!"
Nghe điều này, Phù An An đã nhìn đi chỗ khác. Những NPC này cũng không biết. Hỏi bọn hắn còn không bằng dựa vào chính mình.
Phù An An đứng dậy, đặt lòng bàn tay lên tường quan sát cẩn thận, gõ cốc cốc, những bức tường này rất dày, cửa và tường được làm từ cùng một chất liệu, hai mặt được dán liền mạch với nhau, bọn họ không thể tìm vị trí trước đó cửa cánh cửa.
Không có gì ở đây, nó chỉ là một nơi tạm thời để nhốt bọn họ. Quả nhiên, rất nhanh đã có Embu bước vào, bị con ngươi màu cam của nó nhìn chằm chằm, căn phòng đột nhiên yên lặng. Những chiếc xúc tu của Embu vươn ra, chạm vào khuôn mặt thanh tú của cô gái ở gần nó nhất, kiểu cân nhắc đó khiến người ta vô cớ ớn lạnh.
Những cánh tay máy sắp xếp và vận chuyển bọn họ đi đến nơi khác giống như những loại hàng hóa.
Đây là một căn phòng càng lớn hơn. Có nhiều nồi và chảo lớn bên trong. Tất cả các loại rau củ to gấp đôi bình thường được đặt gọn gàng để ở một bên, ở giữa có bảy tám người ăn mặc như đầu bếp của Embu đang bận rộn tới lui bên trong.
Đây là một cái phòng bếp sao? Phù An An lặng lẽ nghĩ. Sau đó cái tên Embu đưa bọn họ đến nơi này phát ra một tiếng: “ đồ, a”
Bảy tám Embu ở bên trong nghe thấy vậy đứng dậy. Bọn chúng phát ra âm thanh kỳ quái thảo luận việc gì đó mà bọn họ hoàn toàn không thể nghe hiểu được.
Ngay sau đó, bọn chúng nhìn họ, ra lệnh cho cánh tay máy đi vào bên trong đem bọn họ ném vào một cái hồ lớn. Mấy chục người ngâm mình trong nước ấm, Phù An An ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
“1128, bọn họ muốn chúng ta nấu cơm sao?” Tiểu Ái đáp xuống cách Phù An An không xa vội vàng bơi tới hỏi cô.
Phù An An còn chưa trả lời, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu bọn họ có một cái bánh xích có một đầu cố định. Phía trên có một cái móc câu cong lên rất giống những cánh tay robot vừa rồi, tiếp đó nó đột ngột hạ xuống về phía bọn họ.
Lạch cạch – Phù An An dùng một tay ấn vào đầu Tiểu Ái, còn cô cũng hoàn toàn chìm vào trong nước. Ngay lúc đó, những cái móc câu này đã vớt được sáu bảy người bạn đồng hành của bọn họ từ trong hồ nước lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo