Editor: Trâm Rừng

Quả cà chua cuối cùng được chia ra ăn, mọi người đều liếm sạch sẽ ngón tay

"Đã đến lúc tìm thứ gì đó để ăn một lần nữa." Nói đến đây, mọi người đều khựng lại. Tuy đây là nhà bếp nhưng đối tượng ăn thịt chỉ có đồng loại của mình, muốn lấy được thức ăn thì phải vào nhà kho nơi bọn Embu cất giấu rau củ để ăn trộm. Trong mắt Embu, họ chẳng khác gì những con chuột trong nhà kho.

Một lượng lớn đồng loại bị giết mỗi ngày, thậm chí ban đêm còn mơ thấy mình bị Embu tóm gọn, lột xương, hơn nữa trộm đồ ăn ba ngày trước, số người của bọn họ đã thay đổi từ bảy thành năm, tất cả bọn họ đều đau lòng đầy sợ hãi. Những quả cà chua vừa rồi là thứ duy nhất họ ăn trong những ngày này.

Nếu bọn họ không đi kiếm cái gì để ăn, bọn họ sẽ chết vì đói và khát!

--

Ban đêm. Cho đến khi tất cả đèn tắt.

Một số người đã chờ đợi cả ngày bắt đầu lặng lẽ di chuyển về phía nhà kho. Từ ống thông gió nhìn xuống, bên dưới là bóng tối, thấp thoáng bóng của những quả bí ngô và khoai tây lớn. Những gì họ đang tìm kiếm là cà chua.

Theo ký ức tìm tòi đi qua, cầm vào tay có chút hơi lạnh. Cà chua hôm nay cảm thấy hơi lạ, người chơi mạnh dạn hơn một chút mới bóp vào. Loại cà chua này không đàn hồi tốt, da sẽ bị chùng xuống khi họ ấn vào.

Vừa định di chuyển nó đi, đột nhiên, đèn sáng! Một cái xúc tu mịn màng, lạnh lẽo quấn quanh cánh tay của người chơi.

Sau đó, anh ta mới nhận ra rằng thứ mà anh ta chạm vào thực sự là đầu của một con Embu, phần đầu thiếu tính đàn hồi và hơi lõm vào trong dưới chuyển động của anh ta, giống như một khối cơ thể xốp không có xương nâng đỡ.

Trước khi người chơi kịp phản ứng, các xúc tu của Embu đã quấn lấy cơ thể anh ta, siết chặt rồi phát lực. Người chơi thậm chí còn không có kịp kêu lên một tiếng, trực tiếp bị xé thành hai mảnh.

Bốn người còn lại hốt hoảng tháo chạy. Tiếng la hét hỗn loạn và những tiếng động lạ từ xa vọng vào trong đường ống, đánh thức hai người đang nghỉ ngơi.

“Sao vậy?” Phó Ý Chi hỏi.

“Không biết.” Phù An An lắc đầu, ngồi dậy đi theo hướng phát ra âm thanh nhìn một chút, đó là phương hướng dẫn đến phòng bếp.

Người chơi bên trong xảy ra chuyện rồi? Cô chưa kịp định hình thì đột nhiên có tiếng rung động ở chỗ miệng ống thông gió. Phù An An còn đang bước đi bị ngã lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã đập cái đầu xuống mặt ống thông gió.

Phù An An còn chưa kịp đứng lên, đợt rung động thứ hai đã kéo tới. Các ống thông gió của cả tầng tòa nhà đang xoắn lại, như thể chúng đang phá hủy ngôi nhà.

Không, đây là phá hủy ngôi nhà! Ống thông gió phía trước rơi xuống với tốc độ cực nhanh, thấy vậy, Phù An An vội vàng đi trở lại, nhân tiện gọi Phó Ý Chi.

“Phó Ca!” Phía trên không an toàn, hai người lập tức tìm miệng đường ống nhảy xuống. Ưu điểm của đại sảnh là bốn phương tám hướng đều thông suốt, hai người có thể tùy ý tìm một phương hướng, chuẩn bị ẩn nấp.

Một bên khác. Một số ít người bị Embu truy đuổi đã hoảng sợ chạy ra khỏi phạm vi nhà bếp. Cứ như vậy, những cánh tay máy vốn đang ngủ đông toàn bộ đều hành động. Lúc này phía trước có sói phía sau có hổ, Tiểu Ái tìm không thấy chổ để ẩn nấp, trong lòng đã nghĩ tới di ngôn.

Bốn phía đều nhìn rõ toàn bộ chỉ có ở bên phải còn có một cái gian phòng. Tiểu Ái đột nhiên đẩy cửa ra sau đó ánh mắt hai người chạm nhau “ Chị 1128!”

Phù An An đang định trốn trong tủ quần áo nghe thấy tiếng động thì cứng người lại, giật mình quay lại thì thấy thứ đang đuổi theo sau cô ấy liền hét lớn: "Ngu xuẩn, sao còn đứng đó làm gì, mau đóng cửa lại!"

Hai người lao tới dùng sức chặn cửa lại, cánh cửa bị đập mạnh từ bên ngoài, cánh cửa rung lên vì va chạm. Phù An An nhìn băng tay trên cánh tay của Tiểu Ái ra hiệu cho cô ấy, "Giơ cánh tay của cô ra!"

1.26001 sec| 2394.797 kb