Editor: Trâm Rừng
Trò chơi ngày thứ hai mươi bảy, buổi chiều. Phù An An tiếp tục ngồi xổm ở trong đại sảnh tiếp tục làm “ cẩu”.
Có những tiếng hét đinh tai nhức óc phát ra từ ống thông gió kéo dài tứ phía, Phù An An liếc về phía sau lưng nhưng không có động tĩnh gì nên cô tiếp tục ngồi dựa vào thành ống dẫn khí.
Lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã. Phù An An vội vàng nằm xuống chỗ bị mở ra của ống thông gió, nhìn xuống qua khe hở.
Đó là một người đàn ông tóc đen, là con người, đánh giá qua quần áo của anh ta thì thấy một bên vai trái bị thương. Anh ta đi rất nhanh, như thể ai đó đang đuổi theo anh ta.
Thực sự có thứ gì đó đang đuổi theo anh ta, Ba con Embu! Theo đặc điểm mà Embu thể hiện trước đó, những sinh vật này không chỉ cao lớn mà còn cực kỳ mạnh mẽ và các xúc tu có thể kéo ra rất dài so với tưởng tượng của bọn họ.
Nếu như đối đầu chính diện, một cái Embu có thể đập chết ba cái như Phù An An. Vị Tiểu ca ca ở phía dưới một lần gặp phải tới ba con. Phù An An núp ở trên nhìn, không phải cô không muốn ra tay giúp đỡ, bởi vì ở tình thế này, anh ta chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
Bá! Ba xúc tu bắn ra về phía anh ta. Bao trùm khắp nơi, một cái tát như thế có thể đánh đầu người văng ra não trắng.
Cô thấy người đàn ông bên dưới nhanh nhẹn sau đó đều né tránh tất cả. Tiểu ca ca này có thân thủ khá tốt nha!
Phù An An sững sờ nhìn chằm chằm, anh ta nhảy lên một cách rất không bình thường so với con người rồi đá về phía Embu đối diện khiến nó ngã nhào.
Con mẹ nó cũng quá kích thích rồi. Cố lên a, Tiểu ca ca giết chết nó đi! Phù An An nằm ghé vào đường ống thông gió cố gắng cổ vũ cho anh ta, nhìn thấy anh ta rất nhanh lại đãnh ngã thêm một con Embu.
Dữ dội dữ dội quá dữ dội! Kỹ năng tao nhã của người đàn ông thực sự nhanh chóng và tàn nhẫn, nhìn lại trông giống như một loại nghệ thuật. Này con mẹ nó chỗ nào là tiểu ca ca, đây chính là lão đại a!
Con Embu cuối cùng nhìn thấy điều này không thể không lùi lại một bước, rõ ràng là sợ hãi. Y phục trên vai lão đại bên dưới đều là máu tươi ướt sũng, nhưng động tác của hắn vẫn như cũ linh hoạt cùng nhạy bén, lúc này không chút vội vàng hướng phía đối diện đi tới. Một chân giẫm lên cổ Embu đang ngã xuống đất, có một tiếng tách—đứt đoạn. Một Embu cao ba mét đã bị gãy cổ như thế.
Còn lại một con Embu cuối cùng hét lên giận dữ. Lúc này, những cánh tay máy móc đó đã đến, xiềng xích dài và dày đâm vào cánh tay của người đàn ông to lớn, xuyên qua bả vai, đóng đinh anh ta vào tường.
Lão đại ẩn nhẫn hừ một tiếng. Giọng nói trầm khàn, có chút quen thuộc. Nhìn từ trên xuống dưới, bóng người có chút vặn vẹo, hơn nữa bị động tác tuyệt mỹ vừa rồi hấp dẫn, Phù An An căn bản nhìn không ra người đó bộ dáng như thế nào.
Nhưng vào lúc này, đại lão ngẩng đầu lên. Con mắt lạnh như băng nhìn máy móc ở đối diện, Phù An An nhìn thấy mà bàng quang căng thẳng. Đây là Phó ca của cô! Nhìn một hồi lâu kết qua là xem náo nhiệt của Phó baba! Khoanh tay đứng nhìn cái mông ấy!
Phù An An lấy ra con dao làm bếp dài nửa mét của chính mình rồi bò đến vị trí có cánh tay robot dưới nắp ống thông gió.
Thu lại! Đem người máy thu lại! Phù An An nhắm mắt lại, điên cuồng cố gắng sử dụng năng lực không gian của mình.
Phó Ý Chi cũng nhìn cỗ máy và Embu trước mặt mình, ngay khi anh định mạo hiểm sử dụng năng lực của mình một lần nữa thì sợi xích sắt xẹt qua bả vai của anh đã biến mất cùng với bàn tay máy móc.
Trước mặt anh có một đồ vật xám xịt rơi xuống...... Phù An An khiêng dao phay, từ trên trời giáng xuống, một đao chém xuống cái cánh tay của con Embu cuối cùng “Phó Ca, tôi tới cứu anh đây !”
Máu xanh bắn tung tóe khắp mặt đất. Embu kêu lên đau đớn, một cánh tay khác vung về phía cô.
Phù An An đứng trước mặt anh với con dao làm bếp và chém lung tung một lúc, Phó Ý Chi nhân cơ hội lao lên lấy con dao làm bếp bổ đôi đầu của con Embu ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo