Editor: Trâm Rừng
"Tôi đã tính toán thời gian, mọi người sẽ chia thành hai người một nhóm, mỗi nhóm sẽ canh gác nửa giờ. Lão Trương và tôi sẽ canh gác nửa giờ đầu tiên, các người tự lập đội đi. Tất cả mọi người đều là người chơi mà? Loại thời điểm này cũng đừng nội đấu, điều quan trọng nhất là mọi người cùng nhau hợp tác để sống sót. Các ngươi xem có thể chứ?”
Người đàn ông rõ ràng đã sắp xếp sẵn từ ngữ ở trong lòng trước khi đứng dậy nên mọi người đều đồng ý với những gì anh ta nói. Một vài người đã được chia nhóm, Phù An An và Tiểu Ái ở trong một nhóm, xếp thứ năm.
Mọi người tản ra chọn một vị trí tương đối khuất để ẩn nấp. Phù An An nằm trong một chiếc tủ nhỏ, xuyên qua khe hở chỉ có thể nhìn thấy một chút tình hình bên ngoài, sau đó liền tạo một tư thế thoải mái hơn, chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, đèn vụt tắt. Phù An An đột nhiên mở mắt ra, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Tuy rằng có người trực đêm, nhưng mọi người đều rất cảnh giác, chờ ước chừng năm sáu phút, rốt cục có người hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Không có việc gì, bên ngoài tắt đèn." Rõ ràng giống như con người, những Embu này cũng đi nghỉ ngơi.
Nghe thấy mọi người thả lỏng một chút, Phù An An đặt tay lên con dao làm bếp bên cạnh, lấy ra món canh gà mà cô đã để dành trước đó để bổ sung năng lượng.
Sau mấy tiếng, đến phiên cô gác đêm. Phù An An thay đổi vị trí tốt của mình ngồi xổm phía sau cái hốt rác.
Trong không gian tối om, Tiểu Ái châm bật lửa. Cắt đầu tóc của hai người sau đó rải đều tro đã đốt lên vết thương của Phù An An.
"1128, hiện tại cô cảm thấy thế nào?"
“Còn tốt.” Phù An An gật đầu, đồng thời cũng rất tò mò: "Cái bật lửa này cô lấy từ đâu?"
“Thuận tay trộm được.” Tiểu Ái xoay chiếc bật lửa lớn trước mặt cô, “Đừng nghĩ lấy đi, tuy rằng cô đã cứu tôi, nhưng tôi chỉ có thể cho cô mượn dùng, không thể đưa luôn cho cô. Nhưng cô có thể trao đổi con dao làm bếp với tôi."
Phù An An liếc nhìn chiếc bật lửa của cô ấy, lắc đầu, lời nói thực tế xua tan ảo tưởng của cô ấy, "Đừng nghĩ về con dao làm bếp của tôi, nếu tôi muốn chiếc bật lửa của cô, tôi sẽ lấy nó. Bây giờ không phải là một xã hội được cai trị bởi pháp luật, không ai sẽ nói lý với cô đâu.”
Nói xong lại nói thêm một câu, "Tốt hơn là cô nên cất thứ này đi."
Tiểu Ái nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, cô yên lặng cất bật lửa đi, nhưng trong một khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mối quan hệ của mình với người này thân thiết hơn một chút. Là một người chơi mới chỉ chơi hai vòng, Tiểu Ái biết rằng năng lực của mình rất yếu. Muốn tìm một cao thủ để ôm đùi thì rất là nguy hiểm. Vô cớ đưa lên dễ bị làm bia đỡ đạn, đàn ông có thể vì sắc đẹp của cô mà tham lam, nhưng nữ người chơi cao thủ thì có quá ít.
Cô ấy cố ý muốn tới gần 1128 bởi vì cảm thấy 1128 rất lợi hại, có chút giống cái đùi vàng mà cô muốn ôm. Phù An An chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân thích ôm đùi sẽ có ngày trở thành đùi người khác muốn ôm.
Trong nhà kho không biết thời gian bên ngoài.
Canh gác đêm tuy nói là nửa canh giờ, nhưng thực ra mọi người đều gọi theo cảm tính, mãi đến khi đèn bên trong lần nữa được thắp lên, nghĩa là một ngày nữa đã trôi qua.
Đã là ngày thứ hai mươi mốt của trò chơi.
Trong nháy mắt đèn bật sáng, Phù An An đột nhiên mở mắt ra, nhất thời trong lòng có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
"Mau trốn đi!” Phù An An nói rồi nhanh chóng cuộn tròn trong tủ. Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa nhà kho được mở ra.
Qua khe hở trong tủ, Phù An An nhìn thấy các đầu bếp Embu lần lượt bước vào. Chúng nó đứng trong phòng và nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Mà kế bên chân của chúng, ngay dưới đáy bàn có một người chơi đang nấp sau một quả bí ngô lớn, không dám thở mạnh một chút nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo