Editor: Trâm Rừng

“Tôi đi được chưa.” Phù An An miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn tiêm phòng cho cô ấy trước, “Đừng mong đợi quá nhiều ở tôi, tôi có thể giúp các cô nhưng tôi sẽ không làm vệ sĩ. Trong chò chơi chủ yếu cũng phải dựa vào chính mình.

Đúng rồi, trò chơi giải mã nội dung chỉ là thứ yếu, cứu mạng mới là quan trọng nhất, trưa mai tốt nhất các cô làm việc cho nhanh chóng, trở thành người đầu tiên trong đội ra ngoài." Cô chắc đủ thành ý rồi đi, dù sao thông tin mà cô đưa ra đều là thật.

Trò chơi ngày thứ mười hai.

Khi Phù An An đi làm, cô đặc biệt chú ý đến cửa. Cái trang bị kia vẫn nàm ngay chỗ cửa ra vào làm cho Phù An An có loại dự cảm bất tường. Quả nhiên, khi trong đội còn lại năm sáu mươi người đang xếp hàng, trái tim xanh như ngừng đập bỗng chuyển sang màu đỏ. Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên cánh tay máy hạ xuống tóm lấy những người không vội vã bước ra.

Những người đã đứng trên đường bên khu phố ẩm thực, nhìn những cánh tay người máy từ trên cao chìm vào bức tường cao bên kia, sau đó kéo những người bên ngoài bức tường lên cao làm bọn họ hoảng sợ.

Với bài học kinh nghiệm ngày hôm qua, nhiều người chơi dù giữ im lặng nhưng đã cố gắng hết sức để không phải đứng cuối hàng. Những người bị bắt hôm nay đa số là NPC, ngoài ra còn có một số người chơi.

Hôm qua, bởi vì nhận được sự nhắc nhở từ Phù An An nên Tiểu Ái và những người khác đã chuẩn bị sẵn sàng nên bọ họ đều tiến vào khu vực thực phẩm mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

"1128, tôi thật sự không có nhìn lầm cô!" Tiểu Ái kích động nói, nếu không phải là có Phù An An, đại đa số bọn họ đều sẽ không chú ý tới chuyện này.

Xung quanh cô có hơn 20 người chơi, không nói đến thực lực, dù sao những người chơi khác cũng không dám tùy tiện xông tới. Phù An An nghe những lời này hơi mỉm cười, "Mọi người hợp tác với nhau, không cần khách sáo như vậy." Theo nhu cầu mà thôi.

Vào ngày thứ mười ba của trò chơi, tình hình vẫn giống như ngày hôm qua. Năm mươi người cuối cùng còn lại ở bên ngoài bức tường bị cánh tay máy bắt giữ. Người chơi lo lắng, NPC cũng lo lắng. Họ gọi hành vi này là "hình phạt của Embu", vì quá chậm chạp và lười biếng, họ đã bị các bảo mẫu bắt gặp.

Vào ngày thứ mười bốn của trò chơi, hôm nay mọi người đều liều mạng làm việc với tốc độ nhanh nhất, sợ rằng mình sẽ là người cuối cùng. Hàng chục người bị bắt mỗi ngày, nhưng trong một đội hàng ngàn người, dân số giảm xuống cũng không quá rõ ràng.

Nhưng điều này cũng làm cho cảm giác nguy cơ của mọi người ngày càng mạnh mẽ hơn. Một số người thậm chí không quan tâm nhiều đến công việc nữa. Bọn họ đi dạo quanh trang trại, sau đó đứng ở cửa xếp hàng đợi chiếc xe nhỏ màu trắng.

Đương nhiên làm như vậy cũng không đủ quy cách, những cánh tay máy đã bắt những người trong nhóm này dạy cho họ một bài học, sau đó bắt buộc bọn họ phải hoàn thành công việc của hôm đó. Loại trò lừa bịp thấp kém này không lừa được những con robot, thậm chí bọn họ còn lãng phí thời gian, suýt chút nữa phải đến sau cùng rồi bị bắt đi.

Ban đầu, một số người cũng có ý tưởng này nhưng sau khi nhìn thấy điều này đã đánh tan suy nghĩ của họ, sơ hở trong trò chơi cũng không dễ khai thác như vậy.

Vào ngày thứ mười lăm của trò chơi, tốc độ của mọi người đã nhanh đến mức chỉ cần mất mười phút để thu dọn sạch sẽ bãi chăn nuôi khổng lồ này. Chỉ vì để có thể được xếp hàng trước tiên trên đường ra bên ngoài trại chăn nuôi.

Lần này còn nghiêm trọng hơn, số người bị cánh tay máy bắt nhiều gấp đôi lần trước. Giờ ăn hàng ngày dường như là một cực hình đối với họ, nhiều người vẫn còn trăn trở về điều này, bao nhiêu thịt mỡ thu được trước đây đều đã rớt lại phía sau.

Trong bầu không khí áp lực và căng thẳng như vậy, dù thức ăn ngon đến đâu cũng không thể ăn được. Mà máy quét dưới cánh tay máy móc trên đỉnh đầu luôn chớp động, lặng lẽ lạnh lùng nhìn mọi người trên mặt đất.

0.12486 sec| 2395.828 kb