Editor: Trâm Rừng
Phù An An không phản ứng gì khi nghe những lời đó. "Tôi biết cô nhất định là một người chơi." Tiểu Ái nhìn Phù An An nói: "Mục tiêu của chúng tôi rất đơn giản, đó chính là tất cả mọi người đều có thể sống sót trở về, đối với chúng tôi một cái băng đeo tay là không đủ."
Có một đầu óc thanh tỉnh không vậy?
Phù An An ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào người trước mặt và ra hiệu cho cô ấy tiếp tục nói chuyện. "Sự chân thành nhất của chúng tôi là nói cho cô biết phỏng đoán mới nhất của chúng tôi."
Tiểu Ái hơi nghiêng người về phía trước, thanh âm đột nhiên trầm xuống rất nhiều: "Nhìn bộ dáng bây giờ của chúng ta, thật sự không phải rất giống mấy con chuột bạch trong phòng thí nghiệm sao?"
Nói đến đây, giọng điệu của Tiểu Ái hơi ngập ngừng, "Cô có biết có một nhà tâm lý học tên là Pavlov không?"
Thấy Tiểu Ái giả vờ trầm ngâm, Phù An An thận trọng do dự hỏi: "Người có tên đầy đủ là 'Ivan Petrovich Pavlov' đúng không?"
Tiểu Ái đột nhiên nghẹn họng, tên người nước ngoài dài như vậy, nhớ được mấy chữ cuối cùng thì tốt rồi, ai thèm quan tâm tên người đó là gì. “ Dù sao… Pavlov có một lý luận rất cổ điển, gọi là phản xạ có điều kiện.”
Phù An An nghe vậy gật đầu: "Tôi biết rồi, sau đó thì sao?"
"Pavlov đã làm một thí nghiệm khá nổi tiếng, trong đó ông lợi dụng việc chó chảy nước dãi trước khi nhìn hoặc ăn thức ăn, bằng cách rung chuông trước mỗi lần cho ăn. Sau này, dù cho không có thức ăn, chỉ cần chuông reo, con chó sẽ vô thức chảy nước miếng."
Tiểu Ái nhìn Phù An An nhanh chóng nói: "Hãy nhìn xem, điều này rất giống như cách chúng ta ăn uống và làm việc hàng ngày. Có khả năng những con quái vật đó đang quan sát thói quen sống của chúng ta trong điều kiện được kiểm soát tốt, tiến hành một số nghiên cứu tà ác nào đó về con người. Khi một tình huống bất ngờ xảy ra, họ sẽ lấy đối tượng mục tiêu ra và nghiên cứu đối tượng này một mình.
Băng tay của cô có thể không nhất định đại biểu cho đối tượng quan sát trọng điểm, mặc dù hiện tại bọn họ có ưu đãi cho cô nhưng cũng không nhất định là chuyện tốt.”
Câu đầu tiên có thể không đúng nhưng cô đồng ý với câu cuối cùng. Cô luôn cảm thấy rằng cái băng tay này không nhất thiết phải là một điều tốt.
"Nếu như cô không muốn thứ này, vậy chúng ta hợp tác làm gì?"
Nếu muốn hợp tác, nhất định hai bên phải có được chỗ tốt mới làm. Phù An An nhìn về phía Tiểu Ái, phải có nguyên nhân gì đó thì cái cành ô liu hữu nghị này mới được đưa ra.
"Chúng tôi muốn cô gia nhập bởi vì chúng tôi nhìn trúng giá trị vũ lực của cô.”
Tiểu Ái vừa nói xong, Phù An An suýt chút đã sặc nước miếng. "Cái, cái gì?"
Tiểu Ái nói với khuôn mặt thẳng thắn, "Cô nhìn thấy được đội ngũ của chúng tôi tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng đều là nữ sinh, so sánh với những tuyển thủ khác, đội ngũ thực lực luôn yếu hơn một chút, thiếu một người có thể nghiền nát cả sân đấu."
“Cô cảm thấy tôi là người này?!” Phù An An luôn có một định vị rất rõ ràng cho mình: vượt ải sinh tồn cùng với Phó baba, cô chỉ cần học hỏi kinh nghiệm, cọ ít điểm; sau đó là làm cá muối nằm thẳng thông quan. Chơi trò chơi một mình, cô sẽ là NPC mạnh nhất và là cẩu vương ( ý nói là người trốn giỏi nhất) tốt nhất trong trò chơi.
Đột nhiên nhóm người này phát cho cô một cái định vị mới mẻ đến nổi làm Phù An An kinh hãi.
“Đương nhiên!” Tiểu Ái rất tin tưởng vào ánh mắt của mình.
“Hôm nay cô đã chiến đấu với bảy tám người đàn ông cao lớn thô kệch mà không có chút hoảng sợ nào, hơn nữa cô còn thỉnh thoảng lộ ra sự nhanh nhẹn, tôi biết cô không phải người bình thường! Hãy gia nhập với chúng tôi! Lấy năng lực của cô cùng với trí tuệ của tôi, chúng ta có thể suy ra bí mật của trò chơi này, sau đó dẫn dắt đại đa số người chơi an toàn rời khỏi trò chơi!"
Phù An An nhìn cô gái với tham vọng và niềm tự hào lớn lao trước mặt, trong lòng cô muốn lắc đầu. Cô xin lỗi phải nói thẳng ra nhưng đôi mắt của Tiểu Ái hình như không được sáng lắm thì phải.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo