Editor: Trâm Rừng
Bên trong tiệm lẩu có cái gì? Có dầu nóng!
Trong những thời điểm đặc biệt, phải đưa ra những biện pháp phi thường. Một nhóm người kiêu ngạo đi vào trong quán lẩu nhỏ, sau đó bị đánh tới bò lết đi ra.
Phù An An vẫn ở trong cửa hàng nhỏ, trong tay cô là một chiếc nồi sắt rỗng, hùng hổ đuổi theo vài người còn lại trong cửa hàng loạn đánh. Không có bọn họ nhìn một chút màu sắc lại còn tưởng cô là người ăn chay sao.
Tiếng la hét từ bên ngoài truyền đến, sự hỗn loạn quy mô lớn đã thu hút nhiều cánh tay máy móc. Bọn chúng sắp đi vào.
Phù An An vươn tay bắt lấy cái tên đàn ông kêu gào lớn nhất muốn cướp bóc cô, nồi sắt trong ta ngay lập tức đập lên trên lưng của hắn ta. Ngay sau đó, cô nhảy lên chiếc nồi sắt to và đáp xuống một góc nhỏ cạnh cửa quán lẩu một cách êm ái.
“A a a, cứu mạng a!” Ngay lúc cánh tay máy móc tiến vào, một tiếng kêu cứu mang theo ba phần giả tạo vang lên đầy hoảng sợ.
Một bên vừa diễn, Phù An An còn không quên chỉ vào người đàn ông đang bị cõng cái nồi trên sàn nhà đầy dầu mỡ, "Họ đang đánh nhau, thật kinh khủng!"
Người máy hơi dừng lại, quay lại bắt ba bốn người đàn ông nằm sấp trên mặt đất lên. Phù An An đi theo sau bọn người máy ra ngoài, những người chơi bị thương hoặc bị sợ hãi vừa chạy ra ngoài đã lùi lại khi nhìn thấy cô. Người này có chút đáng sợ.
---------------------------------------------
Lúc này, Phù An An đang hồi hộp chờ đợi. Trước đây, khi người chơi giết người âm thầm lặng lẽ cũng không thoát khỏi sự giám sát của những cỗ máy này, lần này nếu liều lĩnh làm bị thương những người khác, nhất định sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo thật đáng kinh ngạc. Những đường màu đỏ dưới những chiếc máy này quét qua đám người, ngay sau đó, chúng chộp lấy những người bị thương nặng trong đám đông. Mặc cho những người này giãy giụa, la hét thế nào thì vẫn bị những bàn tay máy móc này lạnh lùng tóm lấy kéo đi.
Phù An An nhìn bọn họ bị bắt đi, mặc dù có thể nói rằng kẻ thù đã được xử lý, nhưng tâm trạng của cô lúc này cũng không hề thoải mái. Những cánh tay máy móc này tổng cộng đã bắt đi ba lượt người.
Lần đầu tiên là những người chơi đã giết người;
Lần thứ hai là những người làm việc chậm nhất tổng cộng có 50 người chơi cùng với NPC;
Lần thứ ba là những người bị thương nghiêm trọng.
Mỗi lần điều kiện đều khác nhau, mọi người đều không thể đoán được. Hay là cả cái điều kiện này điều sẽ bị máy móc bắt đi?
Phù An An còn chưa kịp suy nghĩ, bên tai đã vang lên một tiếng trầm thấp chói tai.
Giờ ăn đã hết. Mọi người ngoan ngoãn xếp hàng trở về phòng, khi một số người đến gần Phù An An, họ liếc nhìn cô với ánh mắt thù địch. Đây là đồng đội của những người bị robot bắt giữ.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi hội trường, họ đều nhanh chóng trở về cabin hình vuông của mình.
Ngoài ra còn có một tổ chức nhỏ của người chơi trong cabin nơi Phù An An đang ở.
Khi vào bên trong, Phù An An bị bao vây bởi mọi người. Mấy nữ sinh xé rách quần áo, có người thắt nơ, có người để kiểu tóc Gothic, dùng giọng điệu có chút khí chất trung nhị của học sinh cấp hai nói với Phù An An.
"1128, đại tỷ chúng tôi muốn gặp cô."
Phù An An liếc nhìn góc quần áo đang bị cô gái nắm chặt, im lặng một lúc rồi bước xuống cầu thang. Đi theo họ đến tận góc nhỏ của cabin, xung quanh là hơn 20 người. Khu vực xung quanh đã bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, người chơi lẻ loi và NPC không được phép tới gần.
Nhìn thấy Phù An An đến, các cô gái tự động nhường ra một con đường để lộ ra người ở bên trong.
Cô đã gặp người này vài lần trước đây – tiểu Ái, người được chỉ định làm việc cùng nhau ở ao nuôi cá.
Tuy là người mới nhưng cô ấy rất có năng lực hiệu triệu, cô ấy đã tổ chức rất nhiều người mới và người chơi trong cabin số 2, nơi này toàn là phụ nữ, có thể coi cô ấy như một thủ lĩnh nhỏ.
Cô ta cũng vừa ý cái băng đeo tay của cô sao? Phù An An lặng lẽ nghĩ.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, những lời đầu tiên của Tiểu Ái là “1128, có muốn gia nhập vào nhóm của chúng tôi không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo