Editor: Trâm Rừng

Gió thổi vào người càng ngày càng lớn hơn. Những con người bên dưới ngày càng nhỏ hơn. Bọn họ đang bị kéo đi xa nơi này. Nhận ra tình huống này, dây thần kinh của Phù An An căng thẳng ngay lập tức.

Trò chơi ngày thứ mười một.

Hôm nay bị bắt đi nhất định không phải điềm tốt gì khi người bị bắt đi hôm qua vẫn chưa quay về.

Phù An An ngước nhìn cánh tay robot, bộ não của cô đang chạy điên cuồng, nghĩ cách thoát ra khỏi tình trạng khó khăn hiện tại. Nhưng ngay sau đó, chiếc máy trên đầu cô đột ngột dừng lại. Đường màu đỏ của máy quét đến băng tay vàng trên cánh tay trái của Phù An An, khoảnh khắc tiếp theo, máy đi chệch khỏi lộ trình đã định sẵn và quay trở về đáp xuống con đường ngược lại.

Tổng cộng có năm sáu mươi người, chỉ có một mình cô được đưa trở về, rơi vào khu ẩm thực dưới ánh mắt dò xét của mọi người.

Cô cũng giống như những người khác, điểm khác biệt duy nhất là chiếc băng tay vàng trên cánh tay. Chiếc băng tay này có thực sự là bùa hộ mệnh?

Phù An An không khỏi nhìn sang, chiếc băng tay tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi dưới ánh mặt trời, hấp dẫn sự chú ý của tất cả người chơi. Bên cạnh cô, càng ngày càng có nhiều người chơi tụ tập. Họ vô tình hay cố ý tạo thành một vòng tròn. Tâm lý thích khám phá, cướp giật hầu như đều được ghi trên mặt của bọn họ.

Quan trọng nhất là, người có được chiếc băng tay vàng này, vẫn là một cô bé dường như không có chút sức chiến đấu nào! Khá nhiều người chơi có ánh mắt háo hức gần như không muốn che đậy.

Phù An An nhìn họ khẽ cau mày, nắm chặt nắm đấm tay ở hai bên, chân trái lùi lại một bước điều chỉnh cơ thể thành tư thế tấn công và phòng thủ tốt nhất.

“Đưa vòng tay ra, chúng tôi chỉ cần chiếc vòng thôi.” Cuối cùng cũng có người đứng dậy, đưa tay về phía Phù An An nói.

"Chiếc băng tay vàng này là do Embu đại nhân ban tặng, tôi sẽ không trao nó cho bất kỳ ai!" Phù An An nhìn lên đỉnh đầu, cố gắng lớn tiếng để thu hút sự chú ý của người máy trên cao.

Chuyện này đương nhiên sẽ bị phát hiện, có người không kịp chờ đợi đã lao về phía cô. Phù An An né tránh, dùng một lòng bàn tay đè xuống người đàn ông đang lao tới, dùng chân giẫm mạnh lên vai anh ta, sau đó dùng sức nhảy một đoạn dài. Trước khi những người chơi khác có thể phản ứng, cô đã lao ra khỏi vòng vây.

Những người chơi khác đều choáng váng trước hành động của Phù An An. Các NPC đứng ở một bên, vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Sự náo động rõ ràng này đã thu hút sự chú ý của những người máy, có hai ba người máy đã hạ xuống và tiếp cận nơi này. Nhìn cánh tay máy rơi xuống, những người chơi khác nhanh chóng giải tán, nhưng khi nhìn thấy Phù An An, ánh mắt của họ như linh cẩu nhìn chằm chằm vào con mồi, cho đến khi không gặm được một miếng sẽ không bỏ cuộc.

Thấy vậy Phù An An cảm thấy nhức đầu. Những kẻ ngốc này không thực sự nghĩ rằng thứ màu vàng mà Embu đã trao là kim bài miễn tử đúng không?

Cô bây giờ là một mục tiêu di động, hệ số nguy hiểm không thua gì người bình thường. Thay vì suy nghĩ về giật đồ, còn không bằng đi thu thập nhiều thông tin hữu ích hơn, với rất nhiều NPC xung quanh, chỉ cần bắt lấy một vài cái đặt thêm nhiều mấy câu hỏi, đã có thể nhận được rất nhiều thông tin hữu ích.

Phù An An nhìn chiếc băng tay trên cánh tay của mình, tặc lưỡi một cách cáu kỉnh. Cô đã thử tháo thứ này nhiều lần, nhưng cô không thể cởi nó ra được.

Muốn lấy nó sao? Trừ khi là thứ Embu đó tự mình đến lấy, hoặc chặt đứt cả cánh tay. Đây là muốn để cô làm Quá Nhi sao?

Đáng tiếc, những người này thực sự mê đắm chiếc băng tay này, cánh tay máy móc trên đó vừa tản ra, những người này lại dần dần vây quanh cô. Rõ ràng, những kẻ này sẽ không dừng lại cho đến khi họ được dạy một bài học.

Phù An An liếc nhìn quán lẩu nhỏ trước mặt, dừng lại một chút rồi trực tiếp đi vào. Không ít hơn mười người theo cô vào. Quán lẩu nhỏ lập tức đông nghịt người. Những người máy không có quan sát được bất cứ hành vi vi phạm nguyên tắc nào nó sẽ trở về vị trí cũ của mình. Phù An An liếc nhìn những đuổi tới khẽ mỉm cười, kế tiếp cũng nên để cho bọn hắn biết cô là người không phải dễ trêu vào.

1.07578 sec| 2399.375 kb