Editor: Trâm Rừng
Hôm nay trong nhóm của họ có một thanh niên rất sợ động vật có lông nên di chuyển chậm hơn bình thường rất nhiều. Chắc có lẻ là tổ cuối cùng đi về.
Tại lối ra hẹp, phía trước có hàng trăm người, phía sau chắc không đến năm mươi người. Mỗi ngày đều có thời gian quy định cho việc ăn uống, vì một mình người này làm chậm tiến độ của cả nhóm, điều này khiến những người khác trong nhóm rất không hài lòng.
Một người phụ nữ hơi mũm mĩm đã mất bình tĩnh đổ lỗi cho hắn: "Đã qua nửa giờ ăn cơm rồi, chúng ta còn chưa có đi vào, chỉ bởi vì ngươi, nam nhân so với nữ nhân còn muốn yếu ớt hơn!"
Trò chơi lặp đi lặp lại cùng một điều mỗi ngày, thật nhàm chán cũng thật đáng sợ. Chỉ có đồ ăn ngon mới là thời gian thư giãn hàng ngày của cô ta. Trong thực tế, để duy trì vóc dáng, cô ấy thậm chí còn phải đếm xem mình ăn bao nhiêu hạt cơm mỗi bữa, trong trò chơi ăn gì sẽ không ảnh hưởng đến thực tế, cô ấy ăn uống vô độ hơn mười ngày liên tục, việc tăng lên mười cân khiến cô ấy có một niềm vui được báo thù. Quấy rầy đến thời gian cô ăn cơm chính là không được! Người phụ nữ nhìn người đàn ông khiến cô ấy mất giờ ăn cơm, không cho hắn ta tí sắc mặt tốt nào.
Người thanh niên nghe câu này rất bực bội: “Tôi cũng bị sợ hãi, cô cho là tôi chậm chạp, tại sao chỉ biết đứng nhìn tôi mà không biết giúp đỡ một chút nào?”
“Ta giúp ngươi sao?” Người phụ nữ tức giận cười to, “Ngươi là đàn ông khỏe mạnh lại có tay có chân, ta tại sao phải giúp ngươi?” Hai người ở phía trước huyên thuyên cãi cọ rất không vui vẻ. Nói to đến nỗi những người phía sau có thể nghe thấy.
Phù An An lặng lẽ xếp hàng phía sau họ, nhìn vào tấm biển xanh ở cửa. Đây là thứ mới gắn vào, vừa rồi ở xa quá không nhìn rõ, trên đó có biểu tượng trái tim màu xanh lục. Bất cứ khi nào một người quẹt mã vạch trên mu bàn tay, trái tim nhỏ màu xanh lá cây sẽ đập, như thể đang đếm.
Cuối cùng cũng đến lượt họ. Hai người phía trước còn đang tranh cãi, người phụ nữ tức giận kéo người đàn ông lại. Ban đầu, vị trí của người đàn ông ở phía trước và người phụ nữ ở phía sau đã được thay đổi.
“Chết tiệt!” Người đàn ông nhìn cô ta chen lên trước quẹt mã vạch trên mu bàn tay, thầm mắng: "Mụ Mập, ta cũng lười cùng ngươi tranh luận."
Tuy nhiên, khoảnh khắc người phụ nữ quẹt lên mu bàn tay, trái tim màu xanh bên cạnh đập loạn nhịp và bất ngờ chuyển sang màu đỏ. Thấy vậy, trái tim của Phù An An chùng xuống và cô đang có linh cảm xấu.
Quả nhiên, ngay khi người phụ nữ đi ra ngoài, cánh cửa nhỏ thông ra bên ngoài đột nhiên bị đóng lại, những người còn lại trong cửa đều hoảng sợ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
“Đây là muốn làm gì......”
Trong một loạt âm thanh ồn ào và bối rối, hàng chục bàn tay máy móc phía trên đầu nhanh chóng đáp xuống, tóm lấy từng người một.
“Thả ta xuống, thả ta xuống!”
Người đàn ông đứng trước mặt Phù An An lúc này hoảng sợ hét lên, vừa nghĩ tới vốn là mình có thể đã được ra ngoài, lúc này hắn ta cảm thấy vô cùng hối hận.
Nhưng tiếng gầm của hắn ta không có tác dụng gì sau đó tất cả các cánh tay máy móc đồng thời nâng lên không trung, nâng bọn họ lên cao. Lần này, cánh tay điều khiển được nâng lên đủ cao, gió thổi mạnh vào người khiến người ta ớn lạnh, nơi ở họ đã ở hơn mười ngày nay hiện ra trọn vẹn trước mắt cô
Nơi này nhìn là hình dáng giống như một quả cầu hình elip rất dài. Trừ chỗ ở của bọn họ, bên ngoài tường cao đều đen kịt một màu. Giống như một con thuyền cô đơn trong đêm tối, ngay cả mặt trời và màn đêm đều do công nghệ tạo nên.
Và trên đầu, có nhiều cánh tay máy móc hơn cô tưởng tượng. Hình dáng của bọn chúng rất giống nhau, nghiêm ngặt nằm sát vào cùng một chỗ, nều như không thấy những ngón tay ở phía dưới, Phù An An thậm chí sẽ cho rằng đó là một cái đỉnh đầu.
Đột nhiên những cánh tay máy móc đang giữ cô giật giật, chúng bắt đầu di chuyển trở lại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo