Editor: Trâm Rừng

"Vậy cô biết hôm nay những người bị bắt đi sẽ đi nơi nào không?" Phù An An suy nghĩ một lúc và quyết định thay đổi câu hỏi, "Họ có bị bắt theo lệnh của Embu không?"

Cô gái có tàn nhang gật đầu, "Tất nhiên, chỉ có Embu đại nhân mới có quyền ra lệnh cho các bảo mẫu."

“Bảo đảm, bảo mẫu?” Phù An An nghĩ tới cái mà cô gọi là cái kẹp sắt cơ khí hơn mười ngày liên tiếp, “Cô gọi những thứ này là “bảo mẫu”?”

“Chứ cái gì?” cô gái tàn nhang phát hiện cô rât vô lễ đối với Embu cùng bảo mẫu, ánh mắt cùng ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, "Không phải cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở cũng với bảo mẫu sao? Bọn chúng một tay phân một tay nước tiểu nuôi cô đến lớn, bây giờ cô nói cho tôi biết cô không biết bọn chúng là cái gì? Uổng công Embu đại nhân đã tặng băng đeo tay vàng cho cô, tôi thấy cô căn bản không xứng để nắm giữ nó.”

Sự tôn trọng của cô gái dành cho Embu đã đạt đến mức không ai có thể đặt câu hỏi trước mặt cô ấy. Phù An An nhìn chung quanh, vội vàng che miệng, ra hiệu hạ giọng nói. "Cô đừng tức giận, gần đây tôi cảm thấy rất khó chịu, luôn hỏi cái này là bởi vì tôi đã quên một số đồ vật. Thần Embu luôn là ánh sáng trong cuộc đời chúng ta, hướng dẫn chúng ta đi theo con đường mà chúng ta nên đi. Còn các cô bảo mẫu là ngọn nến trong bóng tối, tự đốt cháy mình để soi sáng cho chúng ta. Tôi có rất nhiều sự tôn trọng và tình yêu dành cho họ cũng giống như cô!”

Phù An An nhanh chóng thổi vài cái rắm cầu vồng để ổn định tâm trạng của cô gái có tàn nhang, nhân tiện lấy ra chiếc băng tay màu vàng lắc lắc trước mặt cô ấy, "Của thần Embu đó, cô có muốn chạm vào nó không?"

Đương nhiên muốn. Cô gái ghen tị nhìn chiếc băng tay trên cánh tay của Phù An An, như thể chạm vào nó thêm vài lần nữa sẽ là một phước lành lớn.

Thấy vậy, Phù An An hỏi câu cuối cùng, "Chiếc băng tay do đại nhân Embu ban tặng có ích lợi gì không?"

"Tất nhiên rồi! Chỉ những người được Embu đại nhân yêu quý mới có thể nhận được quà từ Embu đại nhân."

Cô bé ngồi dậy hào hứng nói, còn chưa kịp nói tiếp, Phù An An đã phạm quy trèo lên giường người khác, cuối cùng bị "bảo mẫu" phát hiện.

Người máy đem Phù An An tóm lấy. Ngay khi Phù An An nghĩ rằng cô sẽ bị đánh, cảm biến của bàn tay robot đã quét chiếc băng tay mà cô đang đeo. Đèn cảnh báo màu đỏ chuyển sang màu xanh lá cây. Nó nhẹ nhàng đặt Phù An An lên giường rồi rời đi.

Là người đầu tiên không bị người máy trừng phạt đánh mông, Phù An An nhìn chiếc băng ta vàng như chìm trong suy nghĩ — thứ này thực sự là một thứ tốt sao?

Những người còn lại nhìn Phù An An, cũng rất ngạc nhiên.

Miễn trừ khỏi hình phạt? Quả nhiên, cái băng tay hoàng kim kia là thứ tốt, cái này làm cho NPC vô cùng hâm mộ điên cuồng. Đoạn nhạc ngắn này khiến nhiều người chơi chú ý hơn đến chiếc băng tay vàng trên cánh tay của Phù An An.

Ngày thứ mười một của trò chơi vẫn là ngày lặp lại các hoạt động trong quá khứ. Hôm nay người máy không mang xác chết trong hầm trú ẩn đi, nhưng đồng thời 20 người chơi bị bắt đi cũng không quay trở lại.

Những người chơi còn lại không có bất kỳ hành động nào, họ đều đứng bên lề quan sát. Sẽ không có ai ngu xuẩn cho rằng mình bị bắt đi để hưởng phúc, rời đi nơi này đồng nghĩa với việc dữ nhiều lành ít.

Người chơi không dám tùy ý chém giết nữa, cho dù có xích mích hay xung đột lợi ích, bọn họ đều cam chịu, ngay cả chiếc băng tay trên cánh tay Phù An An, những người đã hạ quyết tâm muốn cướp cũng không có hành động ngay.

Phù An An theo mọi người đi làm như thường lệ, sau khi dọn dẹp chuồng gà, lên xe chuẩn bị ra ngoài.

0.14610 sec| 2434.414 kb