Editor: Trâm Rừng

Khuôn mặt của những người biết về những người chơi này bên dưới đều thay đổi mạnh mẽ. Không chỉ bởi vì họ là người chơi, mà còn bởi vì những người bị bắt này có một trong những đặc điểm lớn nhất --họ là nguyên nhân chính khiến mọi người chết lặng lẽ mỗi ngày. Những người này, trong vòng trò chơi này, mỗi người đều có ít nhất hai mạng trong tay.

Vì vậy, vụ giết người của bọn họ thực sự đã bị phát hiện đúng không? Ngay khi những con quái vật xấu xí đó đến, những người này đều bị cánh tay máy bắt giữ. Chẳng lẻ vòng chơi này cấm bọn họ tự giết lận nhau sao? Vậy nhắc nhở về giết người chơi chia bài dự bị thu hoạch điểm số trong trò chơi lại có ý nghĩa gì?

Những người chơi còn lại suy đoán một cách khó khăn về những lý do khiến họ bị bắt đi. Chính vì những người chơi này bị bắt đi mà những người chơi cuối cùng đã mở ra một khoảng thời gian hòa bình ngắn ngủi.

Trước khi những người chơi bị bắt trở về, những người chơi dựa vào đội ngũ chung sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ mình sẽ là người tiếp theo bị bắt.

Sau bữa trưa, đã đến lúc quay trở lại cabin để nghỉ ngơi. Ngay khi Phù An An bước vào, những người sống xung quanh cô đều nhìn sang. Nói cách khác, mọi con mắt đều đổ dồn vào chiếc băng tay vàng đó.

Có lửa nóng, có tìm tòi nghiên cứu. Phù An An dừng lại một chút, nhìn qua ánh mắt của những người này, ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng thực ra là đang cảnh giác với người chơi.

Cô định trèo lên giường, nhưng cô gái tàn nhang ở giường dưới đã túm lấy cô, nhìn Phù An An một cách háo hức và ghen tị, "1128, tôi có thể chạm vào chiếc băng vàng mà" Embu "đã đưa cho cô không?"

Phù An An liếc nhìn cô gái có tàn nhang, muốn từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền đưa cánh tay ra. Cô gái có tàn nhang đã rất phấn khích khi nhìn thấy thứ này, cô ấy đã chạm vào nó một cách cẩn thận và không ngừng nói: "Một món quà từ Embu!"

Phù An An nhanh chóng thu cánh tay lại, tàn nhẫn nói dưới ánh mắt bất đắc dĩ của cô gái có tàn nhang, "Sờ một cái là đủ rồi.” Cô gái có tàn nhang nghe thấy cảm thấy đáng tiếc, hối hận sao mình không nói nhiều rồi sờ nhiều thêm mấy lần.

Lúc này, Phù An An đột nhiên lại hỏi cô ấy: "Có muốn sờ thêm một chút không?"

Cô gái có tàn nhang đôi mắt lóe sáng.

Phù An An: "Nhưng đổi lại, tôi muốn hỏi cô mấy vấn đề."

Cô gái có tàn nhang ậm ừ mấy lần, "Muốn hỏi cái gì?"

Phù An An không vội nói, mà là nhìn xung quanh trước. Vấn đề lớn nhất khi ngủ trong phòng giường tầng là không có sự riêng tư.

Phù An An trèo ra khỏi giường, ngồi xuống bên chăn bông và thì thầm bên cạnh cô ấy, "Im lặng đi, trước tiên cô phải nói cho tôi biết, "Embu" đối với "chúng ta" là cái gì?"

Cô gái có tàn nhang ngạc nhiên nhìn Phù An An, cô ấy không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy, “ Embu đại nhân chính là thần của chúng ta nha! Thần Embu đã tạo ra chúng ta và nuôi dưỡng chúng ta; giáo dục chúng ta về kiến thức và hướng dẫn chúng ta trưởng thành; Ngài là Thượng đế yêu quý và cao quý nhất của chúng ta! Không có họ, chúng ta sẽ không tồn tại!"

Phù An An vô hình giật giật khóe miệng khi nghe thấy những từ này, "Cha mẹ chúng ta đâu?"

Cô gái có tàn nhang sửng sốt khi nghe những từ này: "Cha mẹ là gì?"

Cha mẹ là cái gì cũng không biết? Phù An An nghe vậy thực sự chấn kinh, "Cô còn không biết cha mẹ là cái gì, cô khi còn bé lớn lên như thế nào?"

"Tất nhiên là đại nhân Embu đã nuôi nấng chúng ta." Cô gái có tàn nhang nói một cách tự tin, và hỏi lại với giọng điệu không thể tin được, "Cô còn có thể quên chuyện này sao?"

Phù An An đã bị sốc khi cô gái có tàn nhang không hiểu khái niệm về cha mẹ và cô gái có tàn nhang cũng cảm thấy nực cười về vấn đề của Phù An An. NPC cùng người chơi, mặc dù đều là nhân loại, nhưng hoàn toàn giống như là hai loại sinh vật khác nhau lớn lên trong hai loại hệ thống giáo dục khác nhau vậy.

1.36780 sec| 2393.891 kb