Editor: Trâm Rừng
Nghe vậy, Phù An An vội vàng ngồi xuống ghế, cởi chiếc quần chống thấm nước ra dựa vào tường giả vờ ngủ.
Một số người đã chú ý đến Phù An An sửng sốt trong giây lát, rồi khẽ cau mày.
"Vừa rồi chúng ta nói chuyện, cô ta không phải vẫn luôn nghe trộn đó chứ?"
"Người này ngủ thật hay giả vờ ngủ?"
“Quan tâm nhiều như thế làm gì, trước tiên đem cô ấy đánh thức rồi nói sau.”
......
Phù An An lại cảm thấy có người vỗ vỗ mình, đột nhiên mở mắt ra, giả vờ như đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức.
"1160 Các cô cũng xong việc rồi." Trong trò chơi, tất cả các NPC đều quen xưng hô với người khác bằng những con số trên mu bàn tay của họ.
Người cầm đầu Tiểu Ái khẽ nhíu chân mày, “chúng ta hỏi cô, cô có phải là một người chơi không?”
Phù An An cúi xuống cởi chiếc quần chống nước đã cởi ra một nửa sau đó vẻ mặt bình thường nói với bọn họ: "Tốc độ của các cô cũng quá chậm rồi, tôi đã chờ các cô đến ngủ gật. Bây giờ các cô xong rồi thì mau cởi quần áo đi ra ngoài, các cô còn ở đây làm gì?"
Nghe cô nói như vậy, mấy người hai mặt nhìn nhau, nhất cử nhất động đều quá giống NPC, không biết là NPC hay là người chơi.
Người tên Tiểu Ái khẽ mím môi, đột nhiên hét lên: "Này, móc quần áo màu đỏ phía trước hình như là đạo cụ không gian!"
“Cái nào?” Bạn đồng hành của cô quay đi ngay lập tức.
Cái móc đỏ ở ngay trước mặt Phù An An chỉ cách có nửa mét. Phù An An treo chiếc áo khoác không thấm nước lên chiếc móc màu tím gần nhất mà không thèm nhìn nghiêng, sau đó quay người rời khỏi túp lều.
Không gian đạo cụ đương nhiên là do Tiểu Ái nói bừa rồi. Nếu đã là người chơi thì không ai có thể cưỡng lại được sức cám dỗ của nó. Đáng tiếc Tiểu Ái không biết là loại trò vặt này căn bản không lừa được Phù An An, cô cũng không hiếm lạ nó.
Sau tình tiết nhỏ này, Phù An An bình tĩnh bước ra ngoài.
Con phố ăn vặt này rất dài, Phù An An đã ăn ở đó hai ngày trước, phía trước vẫn còn một nửa chặng đường nhỏ vẫn chưa đi hết. Vì vậy, hôm nay cô trực tiếp bỏ qua phần phía trước, đi tới đoạn đường phía sau mà cô chưa đi qua để tìm hiểu thêm thông tin.
Món sashimi cực mỏng được đặt trên mặt đá, thịt có màu hồng và mềm, trong như pha lê, có thể nhìn rõ hướng và kết cấu của các thớ thịt.
Những thực khách ngồi ở lối vào của cửa hàng nhỏ nhúng gia vị đặc biệt và từng ngụm từng ngụm lớn ăn thức ăn được những cánh tay máy móc bưng lên. Ngoài món sashimi, những món ăn khác cũng rất tuyệt.
Phù An An nhìn một người ngồi trước một cái lẩu đơn dành cho cá nhân, phía trước có bài bao tử cá, đầu cá cùng ếch đồng; còn có người ngồi bên cạnh lò lửa dùng lửa than nướng lưỡi trâu cùng chân heo; còn có mùi độc quyền của ớt cay ướp ruột già, mùi hương thơm nồng kích thích vị giác của người đi đường, để cho người ta hận không thể xông vào ngay lập tức.
Phù An An nuốt nước bọt và tiếp tục đi đến cuối đường, cô cảm thấy rằng có thứ gì đó tốt hơn ở dưới đó.
Tiếp đó...... Cô nhìn thấy ai đó đang ăn trứng lộn sống.
Đó là loại chim con còn nằm trong vỏ trứng và chưa nở hẳn. Với những người ăn được, đây là loại cao lương mỹ vị có giá trị dinh dưỡng cao và vô cùng tươi ngon. Đầu tiên đập vỡ vỏ quả trứng, hút chất dịch đặc màu hồng của phôi gà, sau đó bóc vỏ trứng ăn lòng đỏ trứng và gà con mới hình thành.
Phù An An nhìn kẻ tham ăn bên cạnh vui vẻ nuốt một trứng lộn còn sống, sắc mặt tái nhợt. Có thể rất mỹ vị, nhưng cái này đánh vào thị giác người ta quá lớn.
Vội vã rời khỏi cửa hàng này, Phù An An chuyển tầm mắt sang cánh cửa bên cạnh. Nhưng món ăn ở cửa hàng bên cạnh lại có tác động lớn hơn đối với cô, thứ này gọi là tiếng kêu mật ngọt, còn có một cái tên dân dã gọi là "ba tiếng kêu".
Món chính là chuột sống mới sinh, thực khách dùng chiếc đũa sắt nung đỏ kẹp chuột sống sẽ phát ra tiếng kêu "chít chít", khi chấm vào gia vị sẽ phát ra tiếng kêu "chít chít" nữa, người ăn cho con chuột nhỏ vào miệng, con chuột phát ra tiếng "chít chít" cuối cùng.
"Ba tiếng kêu" có tên từ đây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo