Editor: Trâm Rừng
Phù An An không thể chịu đựng được nữa. Cô thực kinh sợ tránh xa đối với những cửa hàng và mấy cái thực khách này.
Cuối con đường còn có hai cửa hàng, tiếng động vật và mùi hôi thối có thể ngửi thấy từ cửa ra vào. Có khả năng cao đó là một nơi còn tồi tệ hơn.
Phù An An đã từ bỏ việc khám phá và hôm nay cô thực sự không muốn ăn thịt. Tuy nhiên, vào lúc này, Phù An An đột nhiên phát hiện ra rằng không có thức ăn thuần chay nào trên toàn bộ con phố. Có thể có một hai lá rau nhưng chỉ là tô điểm thêm cho miếng thịt.
Phù An An nhìn một vòng lớn, quyết định ăn một gì đó thanh đạm. Một chén nước hầm thơm phức mùi rất ngon, nhưng khi nhìn thấy miếng thịt chim bồ câu hầm nhừ bên trong, cô lại nhớ đến ba tiếng kêu chít chít mà cô đã thấy trước đó.
Có chút bóng ma tâm lý. Nhưng một khi đã gọi nó, cô nhất định phải ăn nó.Phù An An liếc nhìn bầu trời, lặng lẽ đưa tay ra, đặt chén súp vào không gian của mình.
Hành động thuần thục làm cả trăm lần hôm nay đột nhiên bị lật xe, chuông báo động trên đầu cô đột nhiên vang lên, hai cánh tay máy bao vây lấy cô. Trước khi Phù An An có thể phản ứng, cô đã bị nhấc bổng lên không trung.
Ngay sau đó, cô được đưa vào một cỗ máy móc hình vuông, bên trong xuất hiện nhiều thiết bị khác nhau chỉ có thể được sử dụng giải phẫu trong phòng mổ.
Cơ thể của Phù An An ngay lập tức căng thẳng, cô lo lắng nhìn vào chiếc máy. Hôm nay mới là ngày thứ ba, cô đã làm gì để bị xui xẻo như vậy?
Có một máy chiếu phía trước máy, trên đó đang để hình một chiếc cốc gốm có hoa văn màu nâu. Một tia sáng quét từ đỉnh đầu xuống chân của Phù An An, như thể đang tìm kiếm nơi để chuẩn bị phẩu thuật.
Phù An An phản ứng nhanh chóng, đưa tay lấy chiếc cốc gốm rỗng từ trong không gian ra.
Tích! Nhìn thấy chiếc cốc sứ, đèn báo màu đỏ của máy chuyển sang màu xanh lá cây, robot nhấc chiếc cốc gốm lên sau đó đặt Phù An An xuống.
Phù An An được thả ra, mặc dù chỉ là báo động giả, nhưng lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi máy móc đem cô bắt đi, bởi vì bọn chúng cho rằng cô đã ăn luôn chiếc cốc gốm đó sao?
Nghĩ đến bộ dạng muốn giải phẩu vừa rồi của những máy móc này, Phù An An không khỏi nhíu mày — là những thứ máy móc này quá nhược trí hay những người thiết lập những cỗ máy này nghĩ rằng bọn họ quá ngu ngốc?
Mà những người ở phía dưới, những cỗ máy này làm cái gì đều giống như nhìn mãi thành quen. Ngoại trừ một ít người chơi âm thầm theo dõi, NPC phản ứng cũng quá bình thường. Nhìn những thứ này, Phù An An không khỏi cảm thấy có gì đó kỳ quái.
---------------------------------
Nhận ra rằng trò chơi có thể không như cô tưởng tượng, Phù An An đã cẩn thận hơn rất nhiều trong các hành động tiếp theo của mình.
Trò chơi ngày thứ tư, vượt qua an toàn.
Trò chơi ngày thứ năm, vượt qua an toàn.
Do tỷ lệ người chơi lớn chưa từng có, ngày càng có nhiều người chơi tiết lộ danh tính và thành lập các nhóm đủ mọi quy mô.
Vào ngày thứ sáu của trò chơi, Phù An An cuối cùng cũng vặn rớt được con ốc vít thứ hai. Một thanh sắt dài, dày và hoàn chỉnh đã được lấy ra sau đó Phù An An đã cất nó vào không gian của mình.
Hai ngày này ngoại trừ vặn ốc vít cô cũng không nhàn rỗi. Thời gian dài dùng để nghỉ ngơi, Phù An An bắt đầu nghiên cứu không gian của mình.
Ngay từ đầu, việc sử dụng đạo cụ không gian đã hạn chế suy nghĩ của cô. Khả năng không gian hoàn toàn là khả năng của cô và cô có thể kiểm soát nó tùy ỳ theo ý muốn của cô.
Giống như bây giờ. Một viên súp bồ câu không có hộp đựng đang lơ lửng trong không trung, giống như một quả bóng nước, đây là thành quả mà Phù An An đã luyện tập trong hai ba ngày nay, cô đang điều khiển nó bằng tâm trí. Điều khiển nó đến bất kỳ vị trí nào cô muốn và có thể tùy ý thay đổi nó thành bất kỳ số lượng hay hình dạng nào.
Không chỉ súp chim bồ câu, mà cô còn có thể kiểm soát các vật thể khác được đưa vào không gian.
Phù An An tập trung luyện tập một lúc lâu, cho đến khi cô cảm thấy mũi hơi nóng và dính dính, cô đưa tay chạm vào nó - lại chảy máu mũi .
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo