Editor: Trâm Rừng

Phù An An nằm ở trên giường, ngón tay bắt đầu dùng lực vặn ốc vít trên những thanh sắt. Không có dụng cụ, việc vặn những cái ốc vít đơn giản này cũng là một công trình khá khó khăn. Trong hai ngày cô đã tháo được con vít đầu tiên nhưng những ngón tay của cô cũng đỏ bừng.

Trong hai ngày này, những gì họ làm giống hệt như ngày đầu tiên, giống như công nhân trên dây chuyền lắp ráp. Nhưng công việc ngắn, thức ăn ngon và thời gian nghỉ ngơi dài. Điều này đã cho cô đủ thời gian để vặn vít.

--

Trò chơi ngày thứ ba.

Nhiệm vụ lần này của Phù An An khác với nhiệm vụ của cô gái có tàn nhang, đó là nhiệm vụ cho cá trong ao ăn.

Rút kinh nghiệm của hai lần trước, dù tách ra nhưng Phù An An vẫn khéo léo tìm được đội cho riêng mình.

Ao cá rất ẩm ướt, bên ngoài có một ngôi nhà nhỏ để mặc quần áo chống thấm nước, Phù An An mặc quần áo vào, cầm dụng cụ đi vệ sinh ao cá, thay nước rồi cho các loại cá ở trong ao ăn. Làm xong những việc này, những người khác còn chưa có làm xong.

Phù An An liếc mắt nhìn những người khác sau đó đi vào trước để cởi quần áo. Vừa gỡ xuống một nửa đã có người đi vào rồi.

"Ôi, làm thế này mệt quá, vai đau quá."

“Tôi không thể chịu được mùi tanh của những con cá này, nó thực sự rất hôi thối”.

"Ôi, mau thay đồ đi, đi ra ngoài sẽ không ngửi thấy mùi này nữa."

Xem ra những người khác cũng đã làm xong công việc, Phù An An vốn là không thèm để ý, nhưng nghe được đối thoại của bọn họ, liền ngừng động tác.

"Tiểu Ái, cô cảm thấy vòng đấu này có thể là cái gì?"

"Đúng vậy đúng vậy, cô đã hoàn thành hai vòng trò chơi, cô mau nói phỏng đoán thử xem."

“Nhỏ giọng chút đi.” Cô gái tên Tiểu Ái nói: “Nếu người chơi khác nghe thấy thì sao?”

"Nghe thấy thì nghe thấy thôi, chúng ta cũng không phải người chơi chia bài dự bị, không có gì phải sợ."

Một cô gái khác cũng không thèm để ý nói: "Người chơi mới của chúng ta, thứ nhất không khiêu khích ai, thứ hai, chúng ta không có tư cách chia bài dự bị, cho nên cũng không cản trở bất kỳ ai đúng không?" Sau khi nói xong, bên ngoài có hai ba tiếng đồng ý.

Ở bên trong Phù An An nghe xong lắc đầu, các người không có chọc giận ai, nhưng người ta thấy các ngươi chướng mắt nha.

Với tư cách là đối thủ tiềm năng của người chơi chia bài dự bị, nếu là cô, cô chắc chắn sẽ che giấu danh tính người chơi mới của mình cho đến sít sao.

Người tên Tiểu Ái do dự một chút, "Ài, ai bảo tôi muốn đưa các cô ra ngoài làm chi."

Sau đó, cô bày tỏ phỏng đoán của mình. "Không phải trò chơi này tên là 'chăn nuôi cùng mỹ thực sao', kết hợp với tình hình hiện tại, tôi nghĩ nó có liên quan đến nhà máy chế biến. Đây có thể là một nhà máy chế biến thực phẩm khổng lồ, còn chúng ta là nhân viên trong đó.

Máy móc trên không là người giám sát, chúng ta làm việc cho nhà máy, nhà máy cung cấp thức ăn cho chúng ta, nhưng nếu chúng ta vi phạm nội quy, những người giám sát máy móc đó sẽ xuất hiện để trừng phạt chúng ta.”

Nghe Tiểu Ái nói như vậy, mọi người không khỏi gật đầu.

"Vậy mấu chốt để vượt cấp trong vòng trò chơi của chúng ta là gì? Khó khăn lớn nhất khi vượt cấp là gì?" Sau đó có người hỏi.

"Có thể là những con gia cầm này sao?"

Lần này Tiểu Ái còn chưa trả lời, đã sớm có người học được giành trả lời, "Có thể là thức ăn chăn nuôi gia cầm này có vấn đề, làm cho những gia cầm này đột nhiên biến dị rồi công kích chúng ta?"

"Tôi cũng đoán như vậy." Tiểu Ái nghe vậy gật gật đầu, "Nếu khó khăn hơn một chút, còn có thể phải thêm mấy cái máy này ở trên đầu. Gia cầm công kích buộc chúng ta phải chống cự, sau đó vi phạm quy tắc của những thứ này rồi những máy móc trên đầu và những gia cầm này sẽ cùng vây công chúng ta.

Tất nhiên, cũng có thể có một cuộc khủng hoảng lương thực. Tên của trò chơi có từ "mỹ thực" trong đó. Mọi người ăn cái gì cũng phải khống chế một chút và cố gắng mang về một số thực phẩm có thể chắc bụng lại không dễ bị hư hỏng.”

Phù An An nghe xong gật đầu, mới chơi hai ván mà nghĩ ra được nhiều chuyện như vậy đã là tốt lắm rồi.

"Được rồi, mau thay quần áo đi." Tiếng bước chân của một đoàn người từ cửa dần dần đi vào, bọn họ sắp vào tới.

0.12236 sec| 2404.398 kb