Editor: Trâm Rừng

Ăn bao nhiêu thì chỉ lấy bấy nhiêu không được để đồ ăn còn thừa. Phù An An trong lòng âm thầm nghĩ.

Cô sờ sờ mấy đồng xu nhựa trong túi vừa đi vừa nghỉ, cô chọn thêm một phần cơm đĩa, ăn hết cái này là vừa đủ no.

-----------------------------

Nơi này trông không giống một thị trấn nhỏ, cũng không giống một nông trại, cũng không phải một con phố ẩm thực đơn giản. Hơn nữa mọi hành động của bọn họ đều nằm dưới sự giám sát của những máy móc trên đầu.

Phù An An liếc nhìn chiếc máy trên đầu rồi bước vào cửa hàng sushi nhỏ trước mặt. Bỏ ra ba đồng xu để đưa vào. Chẳng mấy chốc, một hộp sushi được mang lên từ sau cái đài.

Lúc này trong cửa hàng sushi không có người, Phù An An vươn tay lên phía trên sushi thu nó vào trong không gian.

Thu thập xong, cô nhìn bầu trời, máy móc phía trên không có bất kỳ phản ứng gì, xem ra những máy móc này không quan tâm đến cái bug không gian này.

Thấy vậy, Phù An An cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô đã nhận được tổng cộng hai mươi xu. Vừa rồi cô đã dùng 8 xu để mua thức ăn, 3 xu để mua sushi, bây giờ còn lại 9 xu.

Con phố này rất dài, có thể đến bây giờ cô mới đi được một phần ba. Phù An An chuẩn bị đi nhìn lại các cửa hàng một chút sau đó đem tiền tiêu hết.

Tất cả các loại que nướng đều là món khoái khẩu của cô. Phù An An bỏ ra hai đồng xu, ngồi ở cửa nhà hàng thịt nướng nhìn cánh tay máy nướng những xiên thịt cho đến khi nó kêu xèo xèo. Một mùi gia vị quyện với than nướng phủ khắp mặt, cay cay nồng nồng. Chỉ cần hai đồng xu cô có thể mua được tới năm xiên lớn! Thịt nướng ngoài giòn bên trong mềm mại, mùi thơm xông vào mũi, Phù An An ăn miệng đầy hạnh phúc.

Trong số tất cả các vòng của trò chơi, vòng này chắc chắn làm cô thấy hài lòng nhất. Cuối cùng, cô dùng bảy đồng còn lại để mua gà cuộn và hai cái bánh mì kẹp thịt, sau đó bỏ hai thứ này vào không gian.

Do số lượng hạn chế của đồng xu nhựa, cô chỉ có thể nhận được một ít thức ăn mỗi ngày nên cô chỉ có thể thu thập vật tư từng chút một.

Phù An An đã sử dụng hết những đồng xu nhựa, định đi dạo một lúc, nhưng ai biết tiếng chuông chói tai đó lại vang lên.Cô thấy hầu hết mọi người đều tăng tốc độ ăn khi nghe thấy tiếng chuông này, còn có một số người đã ăn xong đang xếp hàng ở cổng nhỏ.

Đội ngũ xếp hàng rất dài. Phù An An tùy tiện xếp ở phía sau lưng một người đi theo đám người này đi về. Những chiếc xe trên đường mòn bắt đầu đón bọn họ và chở bọn họ từ cổng thứ hai đến cổng thứ nhất. Mọi người lại tập trung ở giữa quảng trường. Chuông lại reo, sau đó mọi người bắt đầu trở về nơi trú ẩn của chính mình.

Mỗi người đều có một vị trí cố định. Nếu có người phạm sai lầm sẽ bị cánh tay máy móc trên đầu bắt treo lên, đánh đập sau đó ném đến chổ trú ẩn quy định cho người đó.

Phù An An nhìn những cánh tay máy móc này, cảm giác gò bó này, như thể bọn họ chỉ là một món hàng hóa. Cô không thích cảm giác này.

Cho đến khi bước vào nơi trú ẩn là bọn họ có thể tùy ý hoạt động. Cô gái mặt đầy tàn nhang phía dưới cầm chậu đi lấy nước, tắm rửa sơ qua rồi leo lên giường.

Phù An An nhìn xem cô gái, sửng sốt: "Ăn xong liền đi ngủ?"

Cô gái so với cô còn kỳ quái hơn, "Không ngủ thì làm gì?"

Phù An An trầm mặc một lát, "Cô mau đứng dậy vận động đi."

Kết quả cô gái này còn lười hơn cả cô, "Tập thể dục thì quên đi, nằm ngủ không tốt hơn sao?"

Thực sự là lười biếng đến tận xương tủy. Phù An An lắc đầu, ngồi xuống giường bắt đầu tập luyện. Sau khi thực hiện xong năm mươi động tác gập bụng, cô chợt dán mắt vào khung sắt trên giường.

Tiền tệ bên ngoài không hoạt động trong vòng trò chơi này và có vẻ như cô không thể mua được súng nữa, không chỉ súng mà còn cả dao làm bếp và gậy bóng chày cũng không thể mua được.

Phù An An lặng lẽ kéo tấm nệm và tấm ván gỗ ra, dưới chiếc giường sắt là từng đoạn thanh sắt được vặn chặt bằng đinh vít. May mắn là nó không bị hàn chết.

0.19848 sec| 2400.609 kb