Editor: Trâm Rừng

Ngoài ra, có những người không đi ngủ ngay. Cách đó không xa, một người phụ nữ bị cánh tay sắt nhấc lên chỉ vì không chịu đi ngủ. Bị nâng lên giữa không trung bởi cánh tay sắt, sau đó cánh tay sắt biến thành một cây gậy mảnh khảnh.

Trước mắt bao nhiêu người, đánh lên cái mông của cô ta. Trên mông đánh đùng đùng hai cái sau đó ném lên trên cái giường ngủ có số tương ứng.

Người phụ nữ mặt tái mét, chửi rủa: "Tự động bắt giam người khác là hành vi phạm pháp luật! Các ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Âm thanh đặc biệt rõ ràng trong hội trường yên tĩnh. Cái cánh tay sắt ở đằng xa quay lại, tóm lấy người phụ nữ một lần nữa lại tát mạnh vào mông cô ta hai lần. Rõ ràng là không đi ngủ cùng với nói to sẽ bị con robot này bắt lên trừng phạt.

Người phụ nữ nhìn thứ quái dị này, cuối cùng ý thức được mình không thể chống lại nó, cô ta nằm trên giường với vẻ mặt ủ rũ, nhưng đôi mắt lại đảo khắp nơi.

Cánh tay sắt này thực sự hơi giống người dì quản lý trong ký túc xá ở trường cấp hai và cấp ba. Phù An An nằm trên giường, trong lòng thầm nghĩ.

---------------------------------------------

Chắc khoảng nửa tiếng sau, trong phòng vang lên một hồi tiếng chuông chói tai. Ngay sau khi họ nghe thấy tiếng chuông, mọi người xung quanh đều đứng dậy.

Cô gái mặt tàn nhang nằm ở giường dưới vỗ vỗ đầu giường lan can, "1128 đi thôi, hôm nay đến phiên chúng ta đi xử lý khu gia cầm số sáu."

Nghe vậy, Phù An An xuống giường theo cô ấy ra ngoài, sau đó bị cảnh tượng bên ngoài làm cho kinh ngạc. Trên đầu không phải là mặt trời bình thường mà là một hành tinh khổng lồ.

Đứng bên dưới, cô không thể nhìn thấy toàn cảnh hành tinh trước mặt này. Mà trên mặt đất, vừa nãy có năm cái cabin như bọn họ ở, người bên trong lần lượt đi ra, xếp hàng tại quảng trường lớn ở giữa một cách trật tự.

Cô gái có tàn nhang bên cạnh dường như đã trở nên quen thuộc, cô ấy đưa cô đến khu vực ngoài bãi đất trống, xếp hàng lấy thẻ làm việc.

Bức tường sắt bao quanh cabin ầm ầm mở ra, họ nhận nhiệm vụ theo thứ tự, hàng ngàn người có trật tự rời khỏi quảng trường.

Phù An An đi theo sau cô gái có tàn nhang, ánh mắt không ngừng tìm kiếm giữa đám đông xung quanh. Bây giờ có quá nhiều người, không dễ để tìm thấy Phó baba.

Bên ngoài, có một con đường thẳng tắp. Hai bên đường là những dãy trang trại, Phù An An đi ngang qua, nghe thấy tiếng gọi của gia súc dê cùng cừu, ngửi thấy mùi tanh của cá và hải sản.

Mỗi một trang trại đều có các loại gia súc chăn nuôi tương ứng, bọn họ đi đến cái thứ sáu, mở cửa ra, một cỗ mùi phân gà vịt xông vào.

Phù An An nếu không bịt mũi lại gần như bị đánh bay bởi mùi kia. Cô gái có tàn nhang dường như đã quen với việc này, cô ấy chạy đến thảo luận với khoảng 20 người bạn đồng hành khác về cách phân chia công việc, sau đó nói với Phù An An kết quả phân bổ, "1128, cô chỉ cần quét sạch hàng trong cùng là được."

Không có quá nhiều việc làm trong trang trại gà. Đem trứng gà bên trong lồng gà nhặt lên, sau đó dùng vòi nước áp suất cọ rửa sạch sẽ bên trong, khoảng nữa tiếng là có thể hoàn thành công việc.

Sau khi hoàn thành những nhiệm vụ này, Phù An An đi theo cô gái có tàn nhang đến cổng trang trại, bắt chước cô ấy quẹt thẻ công việc trên chiếc máy bên cạnh, có một nắm lớn đồng xu nhựa hình tròn trượt ra khỏi cái máy.

"Được, chúng ta đi căn tin ăn cơm." Cô gái có tàn nhang đưa cho cô một túi tiền xu nhựa, xếp hàng phía sau những người bạn đồng hành của cô.

Phù An An bắt chước cô ấy xếp hàng. Một lần nữa đi đến trên đường cái.

Mọi thứ ở đây đều rất nghiêm ngặt. Phù An An nhìn thấy một số người rời đội mà không được phép hoặc chạy đến các khu vực khác đều bị những cánh tay sắt của chiếc máy treo lơ lửng trên đầu tóm lấy, họ bị giáo dục nghiêm khắc, rồi bị ném đến nơi đáng lẽ phải ở.

0.12161 sec| 2436.078 kb