Editor: Trâm Rừng

Chiếc xe thể thao màu bạc đỗ dưới tòa nhà. Phù An An yêu cầu Trương Viện Viện gọi điện cho Lý Tiêu đó xuống.

Sau khi nhận được cuộc gọi, Lý Tiêu nhanh chóng đi ra, hắn ta đã chọn một góc tương đối hẻo lánh sau đó nhìn Trương Viện Viện phàn nàn trút giận: "Sao cô còn tìm tôi? Chúng ta chia tay đi."

"Ah." Nhìn bộ dạng của hắn, Trương Viện Viện tức giận cười to: "Lúc trước là ngươi lừa gạt ta, hiện tại là ta không đúng có phải không?"

“Thì sao?” Lý Tiêu ngữ khí đột nhiên tăng lên, "Ở bên Quyên Quyên, cô ấy có thể cứu tôi khỏi phải vật lộn mười năm. Cô có ích lợi gì? Cô xuất thân từ một gia đình bình thường, bình thường không gặp mặt cũng không sao. Thậm chí gọi điện thoại cũng không được, luôn không có thời gian, con mẹ nó chứ tự xem mình là bảo vật à…"

“A!” Một từ cuối cùng của Lý Tiêu đột nhiên cất cao âm điệu. Sau đó, một cái túi rác cực lớn trùm lên trên đầu của hắn, một hồi tay đấm chân đá rơi xuống.

“Thật sự tưởng chúng ta gọi ngươi xuống nói chuyện sao? Bíp, bíp, bíp, bíp, bíp, bíp, bà già buôn chuyện nhiều nhất ở đầu làng của thôn chúng ta cũng không nói nhiều như ngươi.

Bởi vì cái gọi là có thể động thủ thì tận lực không cần động miệng nên Phù An An đem Lý Tiêu ấn trên mặt đất đánh tới tấp, liếc mắt nhìn Trương Viện Viện biểu lộ từ thương tâm thành khiếp sợ, "Ngây ngốc đứng ở đó làm cái gì, lại đây đánh hắn một trận!"

Lý Tiêu còn tưởng rằng hắn đã khinh địch nên mới bị đánh, nhịn đau đớn muốn đứng lên, "Các ngươi đừng quá đáng, ta muốn đánh nữ nhân... A a!"

Có Phù An An ở đây, hai cái Lý Tiêu cùng đừng nghĩ xoay người. Trương Viện Viện nhìn xem cái tên chán ghét kia, cũng cầm túi xông đi lên. Không đúng, túi tới 8 vạn! Trương Viện Viện vội vàng đặt túi xách sang một bên, cởi giày cao gót, nện thật mạnh.

Một người đàn ông cao 1,8 mét lại bị hai cô gái 1m60 dồn vào một góc nhỏ đánh cho đến khi mẹ của hắn ta cũng không nhận ra hắn.

“Sảng khoái chưa?.” Phù An An giẫm lên người của Lý Tiêu nói với Trương Viện Viện .

Trương Viên Viên còn có chút không hài lòng, ngồi xổm xuống tát vào mặt Lý Tiêu hai cái, "Sảng khoái!"

“Lý...... Tiêu?” Đồng nghiệp đang mò mẫm đi xuống tìm người, nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của hai người, sợ hãi lùi lại một bước. Lý Tiêu ôm bụng, nằm dưới chân của Phù An An suy yếu gọi, “giúp, giúp ta báo cảnh sát.”

Phù An An nghe vậy thì sững sờ một chút, chậc chậc! Cô không thể so đo với rác rưởi được.

Sau 2 giờ

Viên cảnh sát cầm lấy biên bản cùng giấy chứng nhận thương tật, nhìn hai cô bé cùng người đàn ông mũi bầm tím mặt sưng vù đứng bên cạnh, trong lòng âm thầm mắng Lý Tiêu. Ngay cả hai cô gái cũng đánh không lại còn không biết xấu hổ đi làm nam nhân cặn bã.

“Được rồi.” Viên cảnh sát nhìn ba người, “Kết quả giám định là bị thương nhẹ, Lý Tiêu, các ngươi có thể rời đi, hai người còn lại sẽ bị phạt 500 tệ, giam giữ sáu ngày.”

"Điều này là không thể!" Nghe vậy, Lý Tiêu đột nhiên đứng lên, đau đến cắn răng nghiến lợi vì đụng phải vết thương trên người, "Tôi đã thành như vậy, chẳng lẽ còn là vết thương nhỏ?"

Viên cảnh sát đưa cho hắn ta biên bản giám định thương tật, "Tất cả đều dựa trên kết quả giám định hợp pháp, không phải cảm tính."

Phù An An đắc ý hướng hắn bũi môi, cô đánh người là cố ý lựa chỗ để đánh chỉ cảm thấy đau thịt mà không tổn thương đến xương cốt.

Chỉ là Trương Viện Viện kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, khiến cho trên người của hắn lộ ra vết bầm tím sưng tấy.

Lý Tiêu nhìn bộ dáng của Phù An An, nghiến răng nghiến lợi. "Được, giam giữ sáu ngày, ta xem các ngươi còn có việc làm hay không." Nói xong, Lý Tiêu chuẩn bị rời đi.

Thình lình một người đàn ông bước vào đồn cảnh sát.

Lý Tiêu sững sờ nhìn người đàn ông này, cẩn thận nhìn anh ta vài lần, sau đó tập trung mọi ánh mắt vào cổ tay anh ta.

Lý Tiêu sinh ra trong tầng lớp trung lưu, một gia đình khá giả, nhưng hắn ta có sở thích phi thường đối với các loại đồng hồ nổi tiếng, nếu không đủ tiền mua, hắn ta sẽ đọc tất cả các loại thông tin về đồng hồ nổi tiếng đó. Mà chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay người đàn ông này có giá ít nhất năm chiếc xe Maserati.

1.05614 sec| 2390.773 kb