Editor: Trâm Rừng

Nhưng sau khi trang điểm thành thần tiên như vậy, Trương Viện Viện soi gương cảm thấy bộ đồ cô đang mặc không còn hợp với mình nữa.

Mãi đến một giờ chiều cô mới đi gặp bạn trai của mình nên Trương Viện Viện cảm thấy mình vẫn còn chút thời gian. "Đi thôi, tiểu mập mạp, chúng ta đi trung tâm mua sắm chọn quần áo mới đi!"

Trương Viện Viện hôm nay sẽ hào phóng một bữa vì cái trang điểm này cô nàng chuẩn bị xuất ra một cái giá lớn.

“Được.” Phù An An đi theo phía sau cô ấy, tận chức tận trách mà giúp cô ấy xách quần áo xách giày.

Quần áo từ các quầy chung luôn có cảm giác xấu hơn một chút và cô nàng không hài lòng sau khi mặc thử. Phù An An sau đó đưa cô nàng đến nơi mà anh Đại cường đã chọn quần áo cho cô lần trước.

Chết tiệt, đây chắc chắn là một chuỗi cửa hàng. Lấy một cái váy dày màu trắng sữa mặc lên người nhìn kiểu gì cũng thấy rất phù hợp thế này!

“Chính là cái này!” Trương Viện Viện đối với cái váy này yêu thích không buông tay.

Người hướng dẫn mua sắm mỉm cười đi tới, "Nó thực sự phù hợp với cô. Chiếc váy này chúng tôi đang giảm giá, nó chỉ có giá 12.000 nhân dân tệ."

Mười hai ngàn tệ! Ba tháng lương của cô đó! Trương Viện Viện hít sâu một hơi, muốn nói từ bỏ, nhưng lại không nỡ. Cô thực sự muốn gặp Lý Tiêu với vẻ ngoài xinh đẹp nhất của mình!

Trương Viện Viện nhìn chiếc váy nghiến răng nghiến lợi: "Mua!"

Phù An An nghe vậy đều ngoài ý muốn nhìn cô ấy một cái, yên lặng từ bỏ vào Internet tìm một kiểu dáng giống như vậy giúp cô ấy.

“Được.” Hướng dẫn mua sắm cười hỏi: “Muốn mang đi hay là trực tiếp mặc vào? Chúng tôi ở đây để giúp cô có thế lấy mặc trực tiếp."

Trái tim Trương Viện Viện rỉ máu, "Trực tiếp mặc vào."

"Vậy xin mời đi với tôi." Trương Viện Viện đi theo nhân viên tư vấn bán hàng đi quầy hàng tính tiền.

Phù An An ngồi ở bên ngoài chờ cô nàng. Cửa ra vào lúc này đi vào một đội tình lữ. Người đàn ông vẻ ngoài coi như đoan chính, mang theo cô bạn gái nhỏ của hắn nhưng ánh mắt lại liên tục nhìn Phù An An chừng mấy lần.

“Anh yêu, anh thấy em mặc chiếc váy đó đẹp không?” Cô bạn gái nhỏ của hắn ta hỏi.

Người đàn ông liếc nhìn giá của hai bộ quần áo cô cầm trên tay, "Nó không đẹp. Màu sắc quá đậm không thích hợp với em.”

Cô gái từ lâu đã nhận ra rằng người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào Phù An An nên đưa tay lấy ra thêm một kiện quần áo sau lưng của Phù An An.

Cô ta liếc nhìn Phù An An với vẻ mặt không mấy thiện cảm, sau đó dùng chủ đề này để kiếm chuyện: "Không muốn mua quần áo thì đứng ở đây làm gì?"

Sau đó quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười hỏi người đàn ông: "Lý Tiêu ca, anh cảm thấy em mặc cái này như thế nào?"

Lời vừa dứt, phía sau truyền đến tiếng túi rơi xuống đất. Phù An An nhìn sang, thấy Trương Viện Viện lộ ra vẻ khó tin: "Lý Tiêu! Không phải anh nói đang đi làm sao? Cô gái này là ai?"

Cái quái gì vậy? Phù An An nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông cũng kinh ngạc, "Viện Viện, tại sao cô ở chỗ này?"

Cô gái bên cạnh nhìn Trương Viện Viện ôm cánh tay của Lý Tiêu rồi nhìn cô ấy một cách thù địch, "Anh yêu, người phụ nữ này là ai?"

Nghe vậy Lý Tiêu có chút lúng túng, trông thấy ánh mắt của Trương Viện Viện chỉ biết trốn tránh, "Đây là một người bạn bình thường của anh. Anh đã gặp khi anh đang tìm việc."

“Cái gì?” Trương Viện Viện không thể tin được Lý Tiêu sẽ nói ra lời như vậy, "Chúng ta hai tháng trước đã là bạn trai bạn gái quen nhau!"

Cô gái nghe vậy cũng trừng mắt, “Lý Tiêu ca, người phụ nữ này đến cùng là có chuyện gì?”

“Quyên Quyên, là hiểu lầm thôi, em đừng nghe cô ta .” Lý Tiêu hướng về phía cô gái bên cạnh lừa gạt lại dụ dỗ,

"Đây là bạn gái cũ của anh, anh đã chia tay nhưng cô ấy vẫn luôn đeo bám anh! Nếu không, tại sao cô ấy một mực đuổi theo anh từ thành phố F đến thành phố S?"

Cô gái này dung mạo không được tốt lắm, nhưng lại là con gái của sếp lớn trực tiếp của hắn ta trong công ty, hắn muốn dựa vào mối quan hệ này để leo lên thì chỉ có thể hy sinh Trương Viện Viện.

Lý Tiêu nói xong thì cho Trương Viện Viện một cái nhìn cảnh cáo, ai đã bảo cô ta đột ngột chạy tới làm gì! Đáng đời!

1.15007 sec| 2396.742 kb