Editor: Trâm Rừng

Trương Viện Viện không thể tin nhìn xem hắn, trong lòng so với nước ao tháng hai còn muốn rét lạnh hơn.

"Ồn ào cái gì? Không phải đã nói với ngươi đừng đi theo ta sao?" Bộc lộ chân tướng, Lý Tiêu một chút cũng không muốn che đậy, một tay nắm lấy tay của cô gái, "Quyên Quyên ngoan, đi thôi."

"Ngươi là đồ khốn kiếp!" Trương Viện Viện chạy tới, cầm lấy túi giấy đựng quần áo, đánh tới tấp.

“Ở giữa công chúng đâu đừng có làm mất mặt!” Dựa vào sức mạnh to lớn của mình, Lý Tiêu nắm lấy tay của Trương Viện Viện đẩy cô ấy sang một bên, quần áo trong túi giấy nằm rải rác trên mặt đất.

Cô gái tên Quyên Quyên ngạo nghễ nhìn Trương Viện Viện: “Có người ngay cả một cái túi xách cũng không có, còn không biết xấu hổ giả trang người giàu để đến một cửa hàng nổi tiếng? Lý Tiêu ca, nhân gia muốn cái kia~”

Quyên Quyên chỉ vào chiếc túi nhỏ trên quầy và nói. Lý Tiêu mắt nhìn giá cả, cái đồ chơi nhỏ xíu như vậy mà giá tới 2 vạn tám!

Hắn ta mới đi làm được hai tháng, vẫn chưa kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng nhìn tư thế này, nếu không mua chiếc túi này, hôm nay hắn ta sẽ không thể rời đi. Lý Tiêu đau đớn lấy ví ra, "Mua, mua, mua, Quyên Quyên yêu thích thì chúng ta mua nó."

Thấy cảnh này, Trương Viện Viện tức giận đến phát run.

Phù An An cúi đầu nhặt quần áo rơi vãi của Trương Viện Viện, nhìn thấy người đàn ông trả tiền với vẻ mặt đau khổ, cô chọn một chiếc túi lớn màu nâu bên cạnh, hỏi nhân viên trong quầy: "Cái này bao nhiêu?"

Nhân viên tư vấn bán hàng: “8 vạn tám.”

“Ừ.” Phù An An gật đầu, đem thẻ ngân hàng đưa tới đối diện, nhân tiện đem đống quần áo vương vãi đặt trên quầy, “Mời anh bỏ mấy thứ này vào giúp tôi.”

“Được, được!” Nhân viên tư vấn bán hàng ngạc nhiên tiếp nhận đi.

Nhìn xem cái túi nhỏ xíu chưa cầm nóng tay của Quyên Quyên kia, ánh mắt của Phù An An liếc xéo một cái, lời nói mang theo ẩn ý: “ loại mặt hàng này mà ngươi cũng muốn a?”

“Ngươi!” Niềm vui cầm chiếc túi mới của cô gái biến mất ngay lập tức.

"Quyên Quyên ngoan, đi thôi! Đừng chấp nhặt với bọn họ, anh còn phải đi làm, chúng ta đi thôi." Lý Tiêu vội vàng đỡ lấy cô gái, nếu lại cãi cọ vài câu, mấy chục vạn tệ cũng có thể lại biến mất.

Lý Tiêu vội vàng lôi kéo Quyên Quyên rời đi. Nhìn thấy Lý Tiêu rời đi mà không quay đầu lại, Trương Viện Viện đã bật khóc.

Phù An An xách túi kéo cô ra ngoài, "Đừng khóc vì loại đàn ông như vậy không đáng."

“An An, hắn ta sao có thể đối với chị như vậy!” Trương Viện Viện đứng ở cửa lớn tiếng khóc nói, “Lý Tiêu là tên hỗn đản! Uổng công lão nương lúc trước yêu hắn như vậy, hôm nay lão nương cũng dễ nhìn như thế!”

“Ừ.” Phù An An đứng ở một bên đưa khăn giấy cho cô nàng: “Ngay cả lớp hóa trang này cũng tốn 8888 tệ mà.”

Nhạy cảm nghe được một con số, Trương Viện Viện dừng khóc, cố nén nước mắt sắp rơi xuống, "Em nói bộ trang điểm này bao nhiêu tiền?"

Thấy cô như vậy, Phù An An nhỏ giọng nói: "8888."

Trương Viện Viện sắc mặt thay đổi, hiện tại trên mặt của cố có hai tháng lương! Trương Viện Viện vội vàng ngẩng đầu lấy ra một cái gương nhỏ, "Tiểu Mập mạp, nhanh nhìn một chút, trên mặt chị có bị lem trang điểm không!"

“Vẫn còn tốt.” Phù An An gật gật đầu.

Trương Viên Viên mở chiếc gương nhỏ ra nhìn kỹ một chút, sau đó dùng sức đóng lại, "Chết tiệt, đứa cháu trai tiện nghi đó."

Phù An An nghe thấy, nhìn cô hỏi: "Chị có biết công ty của người đàn ông đó ở đâu không?"

“Chị biết.” Trương Viện Viện gật đầu, “Sao vậy?”

“Lên xe đi, cho chị trút giận.” Phù An An bá khí vung bàn tay lên kêu cô ấy đuổi kịp.

Phù An An ngồi trong xe cười lạnh, nếu như hắn đã dám khi dễ tiểu thanh mai của cô, cô nhất định sẽ khiến nam nhân kia trả giá đắt!

Trương Viện Viện liếc nhìn Phù An An, không hiểu sao cô ấy tự nhiên cảm thấy rất an toàn.

1.28559 sec| 2392.594 kb