Editor: Trâm Rừng

Ánh mắt người đàn ông nhìn tới, mới vừa rồi Phù An An còn rất cuồng ngạo không kềm chế được trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều: “Phó Ca.”

Phó Ý Chi ừ một tiếng, người trợ lý phía sau anh ta bước lên phía trước để thảo luận về vấn đề bảo lãnh với viên cảnh sát.

Lý Tiêu sắc mặt chìm xuống, không nghĩ tới người đàn ông này là cùng một nhóm với những cô gái kia.

Mãi cho đến khi rời đi, người đàn ông mới nhìn hắn ta, vẻ mặt vô cảm nhưng lại khiến lòng của hắn ta đột nhiên chùng xuống. Như thể trong mắt của anh, hắn ta nhỏ bé như một con kiến.

“Đi.” Phó Ý Chi nói với Phù An An. Phù An An kéo Trương Viện Viện đi theo phía sau.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát, Trương Viện Viện không ngừng nhìn về phía trước, cố gắng kiểm soát giọng nói phấn khích của mình, "An An, ca ca của chúng ta thật đẹp trai a!"

Trương Viện Viện kích động siết chặt cánh tay của Phù An An, "Chị xin lỗi, chị đã sai. Nếu có một ca ca đẹp trai như vậy, coi như ở sau lưng anh ấy có 10 cái đại dương, chỉ cần anh ấy không chê, chị đều nguyện ý làm một con cá trong số đó!”

“Đừng có nằm mơ nữa, nếu như người tới là những người khác, em cho phép chị mơ màng một chút, nhưng mà Phó Ca thì không được.”

Phù An An mắt nhìn Phó Ý Chi đang đi ở phía trước, “Phó Ca không dính khói lửa trần gian, không phải phàm nhân như chúng ta có thể vấy bẩn.”

Trương Viện Viện nghe vậy nhìn người đang đi phía trước , không hiểu sao cảm thấy Phù An An nói rất có lý. Tiếp đó giống như bắt được tin tức gì rất quan trọng, còn có những người khác?

"Tiểu mập mạp, em có bao nhiêu huynh đệ tốt?"

Phù An An hướng về phía cô nàng thận trọng nở nụ cười. Cô ấy sẽ không bao giờ biết được niềm vui khi ôm một cái đùi vàng lại được đưa thêm bốn cái đùi khác đâu.

Trương Viên Viên chỉ được nghỉ hai ngày. Mua vé xe buổi chiều trở về thành phố F. Ra khỏi đồn cảnh sát, Phù An An trực tiếp đưa Trương Viện Viện đến nhà ga xe lửa.

Trương Viện Viện bất đắc dĩ nhìn Phù An An, "Tiểu Mập mạp, đến thành phố S một lần chị cuối cùng cũng đã nhận ra ý nghĩa của việc đàn ông như quần áo, còn chị em mới như tay chân. Cám ơn em!” Nếu ngày hôm nay không có cô, cô ấy thực sự không biết mình sẽ ra sao.

“Haiz.” Phù An An khoát khoát tay, "Chị khách khí với em làm cái gì?"

Trương Viện Viện nở nụ cười, duỗi hai tay ra cẩn thận ôm lấy Phù An An một chút, ngay sau đó hôn một cái thật vang dội lên trên khuôn mặt béo mập của Phù An An, "Tiểu mập mạp, em thật đúng là bảo bối của chị mà !"

Thanh âm này khiến Phó Ý Chi vốn đang ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu khỏi máy tính bảng, dùng ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn hai người bọn họ. Ánh mắt thản nhiên đó dường như có một lực răn đe khó giải thích được, khiến Trương Viện Viện vô cớ cảm thấy bị áp bức và áy náy, cô buông eo của Phù An An ra, lùi lại sau mấy bước.

A? Cô ấy chột dạ cái gì? Trương Viện Viện cảm thấy không thể giải thích được về cảm xúc vừa rồi của mình.

Cô ấy nhìn người đàn ông một lần nữa. Anh ta không phù hợp với phòng tàu bình ổn giá này. Ngồi trên ghế đẩu, một khoảng trống vô hình được tạo ra xung quanh anh ta.

Khoảnh khắc vừa rồi giống như một ảo ảnh, nhưng lại Trương Viện Viện hiểu sâu sắc những gì tiểu mập mạp vừa nói – Vị này không phải là người mà phàm nhân như các cô có thể nghĩ tới.

"Trứng Lớn, xe đến rồi!" Phù An An xem tin tức ngoài cửa, vỗ mạnh vai cô nàng: “Đi soát vé đi, làm gì đứng ngu ra thế?”

Một giây đã bị Phù An An bắt trở lại thực tế,

gào gào gào! Trương Viện Viện nhìn xem đội ngũ xếp hàng thật dài mà luống luống tay chân.

Cuối cùng cũng qua cửa soát vé, Trương Viện Viện vẫy tay với Phù An An, “Tiểu mập mạp, lần sau đến thành phố F chơi với chị nhé.”

“Yes Sir~.” Phù An An cười cùng cô ấy phất tay, nhìn xem đến khi bóng lưng biến mất, mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.

Sau đó, cô nhìn Phó Ý Chi đang ngồi bên cạnh, cảm thấy hơi lo lắng. Dù sao đi ra ngoài chơi hai ngày, toàn bộ biệt thự chỉ có mình cô hổ báo đến nổi đánh nhau đánh tới trong cục cảnh sát.

1.18400 sec| 2395.984 kb