Editor: Trâm Rừng
Phù An An bị Trương Viện Viện hét đến muốn điếc lỗ tai. Thế là tìm một cái chỗ để cho cô nàng chụp hình cho đủ.
"A a a, nếu như biết em thuê Maserati, chị sẽ mặc đẹp hơn một chút." Trương Viện Viện vừa đau lòng dạy dỗ cô, vừa nói: "Thuê một ngày bao nhiêu tiền vậy? Tuổi còn trẻ như vậy cũng không thể ái mộ hư vinh nha."
“Không phải mướn, là một người bạn… cho em mượn .” Phù An An ngồi xổm bên đường nhìn cô nàng không ngừng chụp rồi chụp.
"Khi nào thì chụp xong đây? Cố ý muốn quỵt ly trà sữa của em hả?"
"Em cũng đã lái Maserati rồi, vẫn còn quan tâm đến ly trà sữa? Tham vọng một chút được không?"
Trương Viện Viện đã chụp một số bức ảnh trên ô tô có thể dùng làm gương, "Bạn mới của em là nam hay nữ? Anh ta có đẹp trai không?"
"Chị đã tự động giúp bạn em chọn giới tính rồi còn gì." Phù An An nghe vậy lắc đầu, mở cửa xe ngồi đi vào,
"Đi chơi đi, chị ngồi ở ven đường chụp ảnh có ý nghĩa gì."
“Được, đi thôi, đi thôi.” Trương Viện Viện lên xe, mở ra ghi chú trên điện thoại, " Thời điểm chị tới nơi này, cố ý tìm sách hướng dẫn du lịch ở thành phố S, mập mạp, chị muốn đi những nơi này."
“Đi.” Phù An An nhìn xem kế hoạch du lịch của cô ấy khẽ cười. Giọng nói của Trương Viện Viện dừng lại, nhìn vẻ ngoài mềm mại như sáp của Phù An An, cô ấy duỗi bàn tay ra: "Tiểu mập mạp, em từ nhỏ đến lớn làm sao có thể xinh đẹp như vậy?"
Phù An An lãnh đạm đẩy đôi tay đang làm loạn của cô ấy ra, “chị đừng cản trở, em đang lái xe.”
-------------------------------------------
Buổi chiều, họ chơi đến mười giờ mới ra về. Trương Viện Viện đã sớm nghĩ kỹ nên ở chỗ nào: "Cũng may em không còn béo như trước, ở ký túc xá chúng ta có thể chen chúc trên một cái giường."
“hả? Không đi ký túc xá, bạn của em đã giúp chúng ta đặt khách sạn rồi.”
Phù An An lấy tấm thẻ mà Nghiêm Sâm Bác đã đưa cho cô vào buổi sáng, lái xe đến địa chỉ trên sau đó đỗ xe bên ngoài tòa nhà lớn theo phong cách châu Âu.
Người đỗ xe ở cửa giúp bọn họ lái xe đi, Trương Viện Viện kinh ngạc nhìn khách sạn trước mặt. Đây không phải là một khách sạn sang trọng ở địa phương mà cô ấy đã thấy trong cẩm nang sao, ở một đêm trong phòng tiêu chuẩn có giá hàng nghìn nhân dân tệ đó?!
"Tiểu mập mạp, bạn nam của em nhất định có ý với em!" Trương Viện Viện nghiêm túc nhìn về phía Phù An An, "Em còn chưa vào xã hội nên không hiểu, bên này rất nhiều phú ông đều là Đại dương, nếu hắn muốn theo đuổi em thì nên cẩn thận một chút!"
Trương Viện Viện nói xong vẫn còn có chút lo lắng. "Lấy của người khác thì mềm lòng, sau này em nói chuyện với anh ta cũng phải lùn hơn một cái đầu. Bằng không, chúng ta tính toán một ngày tiền nhà ở đây và thuê xe bao nhiêu tiền, ngày mai chuyển khoản cho anh ta.”
Sau đó cô ấy nghĩ tới Phù An An còn chưa có nguồn kinh tế thu vào nên Trương Viện Viện hạ quyết tâm, "Để chị trả tiền!"
“Nghĩ bậy bạ gì vậy.” Phù An An lần lượt gửi lại tin nhắn cho Phó Ý Chi và những người khác, khi cô nhìn lên thì thấy bộ dạng đang chảy máu đau lòng của Trương Viện Viện.
"Đây là người anh em kết nghĩa của em, theo đuổi cái búa." Trong khi nói chuyện, Phù An An kéo Trương Viện Viện vào khách sạn, "Nếu em yêu đương còn không khoe khoang với chị sao?"
“Thật sự?” Trương Viện Viện bán tín bán nghi.
“Còn không phải như vậy?” Phù An An tự tin quay đầu nhìn lại, “Chị còn không nhìn em từ nhỏ đã được trưởng bối yêu thích như thế nào.”
Đột nhiên, cô ấy thấy dường như mình đã bị thuyết phục một chút. Ngay từ khi còn nhỏ, Phù An An đã dựa vào khuôn mặt vô hại và đủ loại lời ngon ngọt để lừa mẹ của cô ấy lấy đi nhiều đồ ăn vặt đáng lẽ thuộc về cô ấy! Trương Viện Viện đang suy nghĩ thì các cô đã tiến vào đại sảnh vàng son lộng lẫy.
Phù An An đưa thẻ phòng cho người phục vụ trong sảnh. Sau nửa phút, người quản lý khách sạn đã đích thân đến đón họ. Nhìn dãy phòng trên tầng cao nhất, Trương Viện Viện hơi sửng sốt, “tiểu mập mạp, ca ca của chúng ta còn thiếu muội muội không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo