Từ Xuân Thâm trực tiếp lái xe đến tiểu khu, còn chưa kịp nhấn chuông, cửa lớn đã mở ra. Dương Tam vô cùng mẫn cảm với hơi thở của anh, vô cùng thuần thục chạy ra đón anh vào nhà.
Từ Xuân Thâm đóng cửa lại, ánh mắt dừng lại trên con ngươi xanh biếc của Dương Tam. Đôi mắt kia giống hệt như phỉ thủy, chỉ là hiện tại nó không còn trong suốt như trước kia, thậm chí còn mơ hồ hiện lên màu đỏ tươi.
“Em rất đói.”
Từ Xuân Thâm không xuất hiện còn tốt, anh vừa xuất hiện, căn phòng lập tức tràn ngập hương vị của anh, khiến lý trí của Dương Tam trực tiếp vỡ vụn. Cô theo bản năng tìm kiếm xem nên xuống tay từ chỗ nào.
Mặc dù, việc Dương Tam chủ động mang đến kinh hỷ không nhỏ, nhưng tình huống hiện tại của cô rõ ràng có điều gì đó bất thường, cư nhiên trực tiếp gặm cắn người anh. Khí thế gặm cắn này hoàn toàn không phải như mấy cặp tình nhân hôn nhau, mà là muốn ăn hàng thật giá thật đấy.
Nhưng gặm cắn đơn thuần không thể nào thỏa mãn dục vọng của Dương Tam. Cô khẽ vẫy tay, quần áo trên người Từ Xuân Thâm liền hóa thành từng mảnh nhỏ.
Đợi đến khi chất lỏng ấm áp tiến vào yết hầu, Dương Tam mới phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhưng rất nhanh cô liền nhận ra, hương vị ngọt ngào này cũng chỉ như nước giải khát.
Không đủ, không đủ.
Cô còn muốn tiếp tục ăn, ăn nhiều hơn nữa. Dưới sự kích thích của máu tươi, lý trí của Dương Tam chính thức tuyên bố sụp đổ.
Từ Xuân Thâm vốn định như thường lệ trích cho Dương một chút máu, nhưng anh nhanh chóng nhận ra Dương Tam rõ ràng không thể khống chế bản thân. Cô thật sự muốn ăn anh, chính là kiểu giống như ăn Kỳ Lân và Ma tộc trước đó. Có lẽ là do mất quá nhiều máu, đôi môi anh dần trở nên tái nhợt, ý thức cũng có chút mơ hồ.
Tuy rằng Từ Xuân Thâm đã khôi phục một phần thực lực nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hiện tại Dương Tam đang ở thời kỳ đỉnh cao nên việc Từ Xuân Thâm rơi vào thế hạ phong cũng không có gì bất ngờ.
Khóe môi Dương Tam nhiễm máu đỏ tươi, cái cây trên đầu cô dường như muốn thoát khỏi trói buộc.
“Dương Tam.”
Đột nhiên trong cơ thể Dương Tam ở vị trí đan điền, có một cỗ lực lượng màu lam bắt đầu khởi động. Đó là khối đá màu lam mà trước đây cô đã nhặt được ở đảo Huyền Nguyệt. Dương Tam vẫn luôn cho rằng bản thân đã hấp thu hết cổ sinh lực kia, nào ngờ vào giờ khắc này viên đá kia lại vỡ ra, giải phóng một lực lượng cường đại.
Ánh sáng màu lam dừng lại trên người Từ Xuân Thâm, cải thiện thân thể anh, giúp anh chỉ trong nháy mắt liền có được thực lực như đã tu luyện trăm ngàn năm. Cơ thể của Từ Xuân Thâm vốn không thể nào cất giữ linh lực, ngày thường sử dụng pháp thuật phần lớn đều rút lấy linh lực từ trong không khí xung quanh.
Nhưng trước khác nay khác.
Tu vi của anh đột phá với tốc độ chóng mặt, từ Địa Liên, Đại La Kim Tiên mãi đến Chuẩn Thánh. Vô số ký ức hiện lên khiến anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Anh là Thanh Đế, một trong ngũ đế phương Đông. Anh từng rất thích thổi sáo bên dưới gốc Kiến Mộc, nhìn bách thú nhảy múa. Khi đó, trên Kiến Mộc có một quả tính tình đặc biệt hoạt bát, thỉnh thoảng lại nhảy nhót trên đỉnh đầu anh, còn thường xuyên xem đầu anh như chăn êm nệm ấm nằm ngủ ngon lành. Nếu cảm thấy anh thổi sáo không hay liền dùng sức gõ vào đầu anh hai cái. Nếu vừa lòng thì nó sẽ lắc lư trái phải, tựa như đang nhảy múa theo tiếng sáo.
Về sau bởi vì tân thần cùng cựu thần phân tranh, chiến hỏa dấy lên, cuối cùng hai bên đều ngầm đồng ý, quyết định trừng phạt Kiến Mộc, khiến quả Kiến Mộc rơi rụng đầy đất.
Thanh Đế nhớ đến quả Kiến Mộc hoạt bát kia, trong lòng cảm khái, bèn đi đến nơi Kiến Mộc bị phạt. Quả kia vốn bị tầng tầng lớp lớp lá cây che khuất lại chủ động xuất hiện trước mặt anh. Thanh Đế liền mang nó cùng một quả khác về.
Người bạn tốt của anh là Trấn Nguyên Tử tràn ngập hứng thú với việc nuôi dưỡng Kiến Mộc, hơn nữa còn có một Thông Thiên Giáo Chủ chỉ sợ thiên hạ không loạn chủ động hỗ trợ che lấp hơi thở. Chỉ là việc Kiến Mộc xuất thế không hề dễ dàng như trong tưởng tượng, khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Đối với Thanh Đế - chúa tể vạn vật thì đây là một khiêu chiến tràn ngập khó khăn. Lấy tâm thái như giếng cổ ngàn năm không một một gợn sóng của anh, hiếm khi sinh ra cái gọi là hứng thú.
Cuối cùng Thanh Đế bị hấp thụ không ít linh khí, thậm chí không thể không chuyển thế một lần nữa.
Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dương Tam đang đè trên người mình. Cô dường như đã có thể tự kiềm chế, thần sắc có chút mờ mịt, ánh mắt tràn ngập vẻ hồn nhiên vô tội.
Cư nhiên cả hai đời anh đều thua trên người loại quả này. Đời trước bị hút tu vi, đời này ngay cả thân thể suýt chút nữa cũng chui vào bụng cô, anh đường đường là Thanh Đế mà suýt nữa đã trở thành thức ăn của Dương Tam. Nhưng nếu bảo anh buông tay thì đó là chuyện không thể nào. Dù gì cũng là Dương Tam chủ động trêu chọc anh, muốn an toàn rút lui à… ha, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Anh là Thanh Đế nhưng cũng là Từ Xuân Thâm, anh đã phải trả giá vì tình cảm, không có đạo lý không thu hồi. Từ Xuân Thâm hắn thật sự thích Dương Tam.
Từ Xuân Thâm khẽ cụp mắt, một đạo ánh sáng màu xanh dừng lại trên người Dương Tam, thành công giải trừ cơn đói khát của cô. Bên tai cô vang lên thanh âm khàn khàn của Từ Xuân Thâm: “Ngon không?”
Dương Tam theo bản năng gật đầu, liếm liếm môi: “Vô cung mỹ vị.”
Cô nhìn Từ Xuân Thâm, chỉ thấy thân trên của anh không một mảnh vải che chắn, vài giọt máu đỏ tươi vương trên làn da trắng nõn, màu đỏ và màu trắng mang đến sự đối lập thị giác vô cùng mãnh liệt, thánh khiết và hoang dại, sự kết hợp này khiến con người rất dễ xúc động, cô bất giác nuốt nước bọt.
Từ Xuân Thâm như thế càng khiến cô cảm thấy đói bụng, nhưng cơn đói này khác hẳn với lúc trước, phảng phất như có sợi lông chim nhẹ nhàng phất qua, khiến tâm cô ngứa ngáy đến khó nhịn, lập tức muốn hôn môi anh vài cái.
Nét mặt Từ Xuân Thâm thả lỏng, dù đang trong trạng thái chật vật cũng không thể giấu phong hoa khí độ, anh khẽ mỉm cười, âm thanh làm người nghe mát lòng mát dạ:
“Vậy em có muốn đổi một cách ăn khác hay không?”
“Chỉ là nếu em đã ăn thì phải chịu trách nhiệm với anh đến cùng đấy.”
Lời này có chút ý vị thâm trường, vừa giống như cảnh cáo lại có chút dụ hoặc, dẫn dụ cô tiến lên phía trước một bước, cùng anh rơi xuống vực sâu.
Sắc đẹp ngay trước mắt, chỉ có đứa ngốc mới không ăn! Tính cách Dương Tam vốn ngay thẳng, nhất cử nhất động luôn thuận theo bản tâm, vì thế cô cúi đầu, quyết định để bản thân hưởng thụ một bữa đại tiệc.
Còn hối hận gì đó, sau khi ăn rồi tính tiếp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo