Từ khi có ý thức, không nơi nào là Dương Tam không ăn. Thiên hạ này chỉ có thức ăn cô không thích, không có gì mà cô không thể ăn. Lúc đầu Trấn Nguyên Tử còn lo lắng cô ăn bậy ăn bạ sẽ bị đau bụng, sau này ông mới nhận ra lo lắng của bản thân chỉ là dư thừa. Ngay cả di hài của Kiến Mộc đã ma hóa mà Dương Tam còn có thể ăn uống say sưa.
Ít nhiều gì Dương Tam cũng đã ăn uống suốt ba ngàn năm, thật đúng là chưa từng ăn hỏng bụng một lần nào. Nhưng suốt ngày đánh nhạn cuối cùng cũng sẽ bị nhạn mổ, Dương Tam sống suôn sẻ lâu ngày như vậy, rốt cuộc cũng một lần ăn mệt.
Đói quá đi, thật muốn ăn cái gì đó!
Dương Tam lại một lần nữa cảm thấy bụng đói, cảm giác đói khát này còn mãnh liệt hơn nhiều so với khi vừa tỉnh dậy, cô rất muốn dùng thứ gì đó để lấp đầy dạ dày. Dương Tam lấy một ít thức ăn từ trong không gian ra, nào là linh quả, thịt khô, cái gì cần có đều có, mấy thứ này đều là thức ăn cô đã chuẩn bị để đề phòng lúc đói.
Tuy nhiên, những món ăn cô yêu thích dường như đã mất đi sự hấp dẫn vốn có, thật sự rất vô vị.
Sau khi ăn mấy xâu linh quả, cảm giác đói khát kia vẫn chưa từng biến mất. Cô vẫn muốn ăn thêm… Dù cô đã tự niệm Đạo Đức Kinh, thậm chí dán thêm mấy chục tấm Thanh Tâm chú lên người cũng không có hiệu quả, cảm giác ấy vẫn ngày càng mãnh liệt.
Thật quá đáng! Cô đường đường là tu vi chuẩn thánh vậy mà lại bị ma tướng kia ám toán!
Dương Tam dùng tất cả lý trí còn sót lại để mắng ma tướng cùng Ma Vương. Đây nhất định là âm mưu của Ma Vương! Hẳn là hắn ta biết rõ nếu chỉ dựa vào pháp lực thì không thể đối phó với Dương Tam, nên mới xúi giục tên ma tướng đói khát kia đến nhân gian gây sóng gió dưới mí mắt Dương Tam, hắn ta muốn câu dẫn Dương Tam chủ động ăn thịt ma tướng này.
Chỉ có cô mới có thể đánh bại bản thân mình mà thôi. Dương Tam có chút buồn bực lại có cảm giác kiêu ngạo nho nhỏ.
Nhưng cô không mong muốn lưu lạc đến kết cục tự ăn chính bản thân mình!
Cô nhất định phải tìm ra thuốc giải.
Theo thời gian dần trôi đi, cảm giác đói khát kia ngày càng thêm mãnh liệt, khiến tim gan cô vô cùng cồn cào.
Từ Xuân Thâm - ngay khi cái tên này hiện ra trong đầu Dương Tam, cảm giác đói khát kia thật sự đã vơi đi không ít. E rằng chỉ có máu của anh mới có thể kiềm chế cảm xúc như cuồng phong bão táp này, thế là Dương Tam trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Xuân Thâm.
Lúc này Từ Xuân Thâm đang chụp ảnh bìa cho một tạp chí, nhờ vào khí chất trong trẻo lạnh lùng mà anh vẫn luôn là đối tượng được các thương hiệu xa xỉ săn đón, cũng là nhân vật mà nhiều tạp chí tha thiết ước mơ có thể hợp tác. Lúc làm việc Từ Xuân Thâm vô cùng chuyên nghiệp, anh luôn phối hợp theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, thể hiện phong thái thu hút mọi ánh nhìn.
Nhóm biên tập tạp chí kỳ này nhìn Từ Xuân Thâm với ánh mắt lấp lánh, hệt như anh đang tỏa sáng, không khỏi cảm thán: “Từ đại thần thật sự quá đẹp trai! Đặc biệt là khí chất kia!”
Một người khác trong lòng xúc động gật đầu: “Đáng tiếc anh ấy đã có bạn gái.”
Một biên tập viên khác thấp giọng cười nói: “Không phải cô luôn tự xưng bản thân có thể hạ gục bất kỳ người đàn ông nào hay sao? Hay là ra tay thử xem thế nào. Nếu thành công, xuân phong nhất độ thì cậu cũng là người chiếm tiện nghi còn gì.”
Cô đồng nghiệp kia trợn trắng mắt: “Bạn gái của anh ấy chính là vị kia đó! Cô dám sao?”
Hai người liền lâm vào trầm mặc. Không dám không dám, tuyệt đối không thể trêu vào. Hiện giờ Từ Xuân Thâm chỉ còn thiếu một bước dán lên người một nhãn dán [Dương Tam độc quyền, người rảnh rỗi chớ lại gần]. Nếu trước kia vẫn có một vài nữ minh tinh bạo gan đến tìm Từ Xuân Thâm cọ nhiệt, thì từ sau khi anh công khai chuyện tình cảm, những tin tức râu ria kia lập tức giảm đi rất nhiều.
Ai ai cũng có thể nhìn thấy lực chấn nhiếp của Dương Tam.
Hai vị biên tập viên này không biết thính lực của Từ Xuân Thâm vô cùng nhạy bén. Thậm chí chỉ cần anh muốn là có thể nghe được tất cả mọi âm thanh. Bởi vậy, tuy rằng hai cô gái này đã cố gắng đè thấp giọng nói nhưng anh vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Anh không khỏi lộ ra ý cười, tựa như lớp băng trên mặt hồ hóa thành làn nước lặng lẽ trôi, bọt sóng lăn tăn, ôn nhu nhẹ nhàng.
Nhiếp ảnh gia nhanh tay chụp được hình ảnh này, nắm bắt sự biến hóa cảm xúc một cách chuẩn xác.
Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh, Từ Xuân Thâm vừa đi đến một góc, Hà Nhất Phàm lập tức đưa điện thoại di động qua cho anh, bỡn cợt nói:
“Bạn gái cậu gọi đến này, tôi đang định bắt máy. Cậu đến thật đúng lúc.”
Từ Xuân Thâm nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình thì ánh mắt lại càng nhu hòa hơn, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, lựa chọn kết nối máy.
Anh còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng của Dương Tam truyền đến, chứa đựng sự ẩn nhẫn cùng ủy khuất: “Từ Xuân Thâm, em muốn ăn anh.”
Hà Nhất Phàm đang ở bên cạnh Từ Xuân Thâm đúng lúc nghe thấy được lời này, gương mặt lộ ra vẻ xấu hổ xen lẫn trêu ghẹo, anh ta nhìn về phía Từ Xuân Thâm làm mặt quỷ, sau đó tự giác cách xa cậu bạn thân vài bước, không quấy rầy đôi tình nhân đang nấu cháo điện thoại.
Anh ta dùng ánh mắt hận sắt không thể rèn thành thép nhìn Từ Xuân Thâm, cậu bạn thân của anh ta là một người đàn ông vậy mà lại không biết xấu hổ để cô bạn gái nhỏ phải chủ động.
Từ Xuân Thâm trực tiếp ngó lơ Hà Nhất Phàm, anh ý thức được giọng của Dương Tam có chút không thích hợp, lông mày hắn khẽ nhăn lại: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Sau khi nhận được câu trả lời, anh liền cúp điện thoại, từ chối lời mời ăn tối của toà soạn tạp chí, xin phép rời đi trước.
Hà Nhất Phàm vừa oán than Từ Xuân Thâm không có tình người, vừa lên tiếng nói giúp anh: “Trong nhà Xuân Thâm có một vị khách quan trọng nên cậu ấy phải về trước một chuyến.”
Trước kia, mỗi lần ra ngoài, Từ Xuân Thâm đều muốn làm giảm sự tồn tại của bản thân, trang bị đầy đủ kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai, không thiếu một thứ gì. Nhưng từ sau khi khôi phục một phần thực lực, anh chỉ cần sử dụng chút ảo thuật nho nhỏ là có thể giải quyết vấn đề này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo