Con sâu kia là do ma khí biến thành, viên thuốc bên ngoài có tác dụng ngăn không để ma khí phát tán, khó trách những người khác đều không phát hiện ra vấn đề. Loại ma khí này chính là thứ khiến Tưởng Lệ Toa thèm ăn, ăn uống vô độ. Đồng thời, con sâu này cũng sẽ hấp thu năng lượng trong cơ thể cô ta, vì thế rõ ràng Tưởng Lệ Toa ăn không ít nhưng lại ngày càng gầy đi. May mà Đồng Hi kịp thời liên hệ với cô. Nếu kéo dài thêm nửa tháng nữa, chỉ sợ Tưởng Lệ Toa đã đói đến mức tự ăn chính bản thân mình.

Trong đầu cô hiện ra một cái tên: Ma tướng đại biểu cho sự đói khát.

Tuy rằng, thời điểm Dương Tam đến Ma giới đã một lưới bắt hết Ma tộc, nhưng hẳn là vẫn còn vài con cá lọt lưới.

Con sâu kia tựa hồ cảm ứng được hơi thở bất ổn, thân thể bỗng nhiên nứt toạc, hóa thành một luồng khí đen với ý định đào tẩu.

Dương Tam duỗi tay ra, bắt lấy chỗ ma khí này vào trong tay.

Thần sắc cô lạnh lùng, nói với Tưởng Lệ Toa: “Dẫn tôi đi gặp người bạn cấp hai kia của cô.”

Cô cần thu thập thêm luồng đạo ma khí thế này, lần theo hơi thở kia để bắt được Ma tướng.

Tưởng Lệ Toa ngây người một chút, sau đó lập tức phục hồi lại tinh thần: “Được.”

Sau khi nhìn thấy một màn kỳ diệu như thần tiên đấu pháp, cô ta chỉ muốn quay về quá khứ gõ đầu mình một cái. Trước kia cô ta lấy đâu ra tự tin muốn tranh giành với Dương Tam cơ chứ, Dương Tam không thu thập cô ta đơn giản là vì đối phương không đặt cô ta vào mắt.

Sau khi cởi bỏ khúc mắc trong lòng, cô ta vừa cảm thấy có chút phiền muộn lại vừa thanh thản.

Trong lòng mẹ Tưởng chỉ có một suy nghĩ: Một ngàn vạn này cũng thật đáng giá!

Hố người nhưng lại khiến đối phương cảm động đến rơi nước mắt cũng chính là bản lĩnh của Dương Tam.

Khi Dương Tam tìm được người bạn học cũ của Tưởng Lệ Toa, cô ta còn gầy hơn nhiều so với Tưởng Lệ Toa lúc trước, thảm trạng chỉ còn da bọc xương, hốc mắt hãm sâu, nhìn giống hệt như một bộ xương khô khoác da người.

Tưởng Lệ Toa suýt chút nữa bị hù chết, cô ta thật sự cảm kích Đồng Hi đã tìm Dương Tam đến, nếu không người bạn học này cũng chính là kết cục của cô ta.

Dương Tam lắc đầu, không rõ mấy cô gái trẻ này đang nghĩ gì, vì giảm béo mà biến bản thân mình thành ra thế này.

Chờ sau khi người bạn học này nhổ con sâu ra, lại uống thêm một chút canh thì tinh thần mới có dấu hiệu khởi sắc. Mẹ của cô ta thật sự rất biết ơn Dương Tam.

Theo lời kể của cô bạn này, lúc trước cô ta thường xuyên đến một phòng tập thể hình mới mở để rèn luyện thân thể và giảm cân, viên thuốc kia là do huấn luyện viên đưa cho cô ta. Sau khi cô ta uống vào, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi liền gầy đi mấy chục cân. Vì vậy, khi biết được Tưởng Lệ Toa muốn giảm cân, cô bạn này có lòng tốt nên đã chia sẻ với Tưởng Lệ Toa.

Dương Tam đi đến phòng tập thể hình mà bạn học của Tưởng Lệ Toa nhắc đến, không ngoài dự đoán của cô, nơi này đã đóng cửa.

Sau khi người bạn học này nhìn thấy con sâu kia hóa thành luồng khí đen liền sợ đến mức run rẩy, không dám giấu diếm, lập tức khai ra tất cả những bạn học đã từng dùng loại thuốc này. Khi tìm được bảy con sâu, Dương Tam vén tay áo lên, chuẩn bị ăn một bữa tiệc lớn.

Điều khiến cô kinh ngạc chính là Ma tướng đại diện cho đói khát kia cực kỳ to gan. Cư nhiên nghênh ngang mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.

Dương Tam cười lạnh một tiếng, ăn thì nhất định phải ăn, nhưng căn nhà này cô cũng muốn bắt tới tay, xem như là thù lao lần này ra cửa. Cô chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.

Dương Tam cầm phần cơm hộp trong tay, bĩu môi, tên Ma tướng này thật biết hưởng thụ, đặt cơm tại một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố R.

Cô kéo thấp mũ, sử dụng ảo thuật che giấu khuôn mặt, sau đó bấm chuông cửa.

“Mở cửa, giao thức ăn ngoài.”

Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Một đạo thanh âm lười biếng vang lên: “Nhanh như vậy à.”

Dáng người Ma tướng này không tồi, trước lồi sau vểnh, phong tình vạn chủng, chính là kiểu mỹ nữ khi đi trên đường 100% sẽ khiến người khác phải quay đầu.

Dương Tam ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn: “Đương nhiên phải nhanh rồi, tranh thủ ăn khi ăn còn nóng thôi!”

Nửa giờ sau, Dương Tam chẹp miệng.

Sau khi ăn Ma tướng, cô thuận tiện nhìn xung quanh căn nhà này một vòng xem thử có thể phát hiện ra được đồ vật gì đáng giá hay không.

Cô vô cùng oán niệm nhận ra có lẽ là do Ma tướng này đại diện cho sự đói khát nên số tiền kiếm được nhân gian hầu như đều dùng hết vào việc ăn uống. Cô gần như đã đào ba tấc đất nhưng cũng chỉ tìm được một quyển nhật ký cùng một viên đá.

Viên đá này này có màu đen, hiệu quả che lấp hơi thở vô cùng tốt.

Dương Tam mở quyển nhật ký ra, bắt đầu lật xem.

[Mỹ thực nhân gian thật sự không tồi, sớm biết có nhiều thức ăn ngon như vậy ta không nên ngốc ở chỗ chim không thèm ị như Ma giới lâu như vậy.]

[Ra ngoài kiếm ăn một chuyến, sau khi trở về lại nghe nói Ma tộc đã bị Dương Tam ăn hết. Ma Vương đang nghĩ gì vậy? Hà tất lại đi trêu chọc đến vị sát thần ấy. Vị này có thể nói là đế vương của giới ăn hàng chúng ta đấy!]

[Không có ma khí thật là khó chịu, muốn ăn ăn ăn.]

[Nhân loại thật khờ a, vì giảm cân mà không chịu hưởng thụ mỹ thực thật tốt. Nếu bọn họ đều không thích thịt trên người mình vậy thì cứ cho ta đi.]

[Ma Vương nói không sai, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Hì hì, khẳng định là Dương Tam không hề hay biết ta đang ở dưới mí mắt của cô ấy.]

[Những cô gái đó thật đơn thuần, tùy tiện cho bọn họ thuốc mà bọn họ cũng dám uống. Hoàn toàn không cần phí quá nhiều tâm tư. Bất quá cũng nhờ có bọn họ mà ta cảm thấy thực lực của bản thân ngày càng cường đại hơn. Một ngày nào đó ta nhất định sẽ ăn Dương Tam, thịt cô ấy mới là mỹ vị đỉnh cấp.]

Mặt Dương Tam đen lại, mấy trang sau đều là Ma tướng này tự ảo tưởng xem nên nấu Dương Tam như thế nào, khiến cô tức giận dùng một mồi lửa thiêu cháy quyển sổ. Trước giờ chỉ có cô ăn người khác, nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình cư nhiên lại trở thành mỹ thực trong mắt người khác.

Từ quyển nhật ký này cô cũng có thể tổng hợp ra một chút tin tức.

Đầu tiên, cô là mục tiêu cuối cùng của Ma tướng.

Tiếp theo, sở dĩ cô ta lựa chọn ở lại thành phố R là do Ma Vương xúi giục.

Dương Tam khẽ nhăn mày, vì sao cô lại cảm thấy tên Ma Vương kia đang xúi giục cấp dưới chủ động chờ chết vậy? Người khác không biết rõ thực lực của Dương Tam, nhưng Ma Vương từng giao chiến với Dương Tam hẳn là không thể rõ ràng hơn.

Sắc mặt Dương Tam chợt biến đổi. Không ổn, cô cảm giác bản thân cũng có chút đói bụng.

0.80398 sec| 2394.281 kb