Sau khi bói toán cho mười cư dân mạng may mắn được chọn, Dương Tam một lần nữa quay lại núi Cửu Nguy, theo dõi tình huống sinh trưởng của cây nhân sâm duy nhất còn tồn tại kia.

Dương Tam nhìn lá cây hơi ngả vàng, mí mắt giật giật. Trước khi cô rời đi, cây nhân sâm này vẫn phát triển khỏe mạnh. Kết quả mới một thời gian ngắn không gặp nó liền biến thành cái dạng quỷ này. Tuy rằng hiện tại đang là mùa đông, lá cây ngả vàng là chuyện hoàn toàn bình thường. Nhưng đây là nhân sâm, sao có thể giống những loại cây bình thường cơ chứ? Chắc chắn một năm bốn mùa đều phải tươi xanh.

Một trận gió thổi đến, những chiếc lá vàng đã khô héo liền rơi rụng xuống đất.

Dương Tam trực tiếp bóp nát một hạt giống đặc biệt có khả năng ghi hình, cô muốn xem thử từ khi nào cái cây này lại trở nên như vậy.

Càng nhìn sắc mặt Dương Tam càng trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cây nhân sâm.

Chỉ vừa nãy thôi, trạng thái của cái cây này vẫn rất tươi tốt, cành cây khẳng khuyu, phiến lá xanh biếc ướt át. Nhưng khi cô chuẩn bị đến đây, có lẽ là do cảm ứng được hơi thở của cô, từng phiến lá liền nhanh chóng biến thành màu vàng, bày ra dáng vẻ như sắp chết đến nơi, hơi thở suy tàn.

Trứng thối! Một cái cây cũng biết diễn xuất, còn học được cách giả bệnh?

Cùng là yêu quái nên rất nhanh Dương Tam đã đoán ra tâm tư của cái cây này. Lúc trước chỉ cần cái cây này phát triển kém, Dương Tam và Từ Xuân Thâm đều sẽ dùng máu để nuôi dưỡng nó. Có lẽ là thực tủy biết vị nên nó mới lựa chọn giả bệnh. Giống như lúc cô còn nhỏ, cũng từng vì muốn lừa linh quả của sư phụ mà giả vờ sốt cao.

Dương Tam cười lạnh một tiếng: “Có tiền đồ đấy! Còn biết giả bệnh a!” Giọng điệu kia giống hệt như khi phụ huynh phát hiện ra con mình sao chép bài tập về nhà, hận không thể thái nhỏ nó rồi làm một bữa măng xào thịt.

Trong làn gió nhẹ, cây ăn quả kia run lên bần bật, phiến lá lại một lần nữa trở về trạng thái xanh tươi.

Đối phó với trẻ con không nghe lời, Dương Tam có biện pháp riêng của mình. Cô trực tiếp chạy sang ngọn núi khác, bắt mấy con chuột lớn, lấy máu bọn chúng để “vỗ béo” cái cây này. Không sai, cái cây này ghét nhất là máu chuột. Trước kia lúc Dương Tam thử dùng đủ các loại máu khác nhau đã phát hiện ra điểm này.

Lúc ấy cô chỉ cho rằng mấy loại máu kia hiệu quả không tốt, hiện tại xem ra cái cây này cố ý, tất cả đều là do nó kén ăn.

Cành lá của cây ăn quả này run lên, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Chỉ là nó đã bị Dương Tam bắt được nhược điểm, không dám biến lá thành màu vàng để kháng nghị như lúc trước.

Ba ngày tiếp theo, ngày nào Dương Tam cũng dùng máu chuột để chăm nó, như vậy cô mới buông tha. Sau khi trải qua chuyện này, hẳn là nó sẽ không dám giả bệnh để lừa máu của cô và Từ Xuân Thâm nữa.

Bất quá Dương Tam vẫn hiểu đạo lý vừa đánh vừa xoa, sau khi giáo huấn một phen, cuối cùng cô vẫn cho cái cây này một chút máu của mình.

Khi đã nhấm nháp những giọt máu mỹ vị, cành lá của cái cây này hoàn toàn thư giãn, toàn thân từ trên xuống dưới đều viết đầy hai chữ “vui vẻ”.

Dương Tam nhìn cành cây đến cả một nụ hoa cũng chưa xuất hiện, trong lòng vạn phần hy vọng cây ăn quả này có thể nhanh chóng trưởng thành. Giống như gốc cây nhân sâm của sư phụ cô, ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm tiếp theo quả chín, muốn ăn nhân sâm phải đợi đến chín ngàn năm. Gốc cây mà Dương Tam gieo trồng từng ăn luôn cả những mầm cây khác, còn uống máu của Dương Tam và Từ Xuân Thâm, không biết có thể rút ngắn thời gian sinh trưởng của nó hay không.

Việc duy nhất cô có thể làm chính là chờ đợi. Bất quá đối với mỹ thực, thứ mà Dương Tam không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

Dương Tam ngây người ở núi Cửu Nguy một tuần đến khi nhận được cuộc điện thoại của Đồng Hi. Tuy rằng, bình thường cô bé Đồng Hi này có chút ồn ào nhưng cũng không kém phần ngây thơ đáng yêu. Lúc trước Dương Tam đã để lại số điện thoại cho cô ấy.

Đồng Hi gọi điện thoại cho Dương Tam chính là vì chuyện của bạn cô ấy - Tưởng Lệ Toa. Trong khoảng thời gian này, không biết Tưởng Lệ Toa đã ăn phải thứ gì mà đột nhiên gầy như que củi, không những vậy mà suốt ngày đều ăn uống vô độ. Người nhà họ Tưởng đã đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra nhưng không tìm ra nguyên nhân, mấy ngày nay còn tìm không ít dị sĩ kỳ ba đến nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Lúc này Đồng Hi mới tìm đến Dương Tam, dù sao trong lòng cô ấy thì Dương Tam là người có năng lực nhất.

Dương Tam nghe đến cái tên Tưởng Lệ Toa lập tức vui vẻ. Dựa theo những gì cô biết thì nhà họ Tưởng rất có tiền, lần này lại có thể kiếm thêm được một khoản. Dương Tam thích nhất là có đưa tiền cho cô.

Cô rất nhanh liền đồng ý chuyện này, từ núi Cửu Nguy quay trở về thành phố R.

Thời điểm cô gặp lại Tưởng Lệ Toa quả thật có chút ngạc nhiên. Tưởng Lệ Toa ngũ quan xinh đẹp, lại đang ở giai đoạn trẻ tuổi xuân sắc, nhìn thế nào cùng là một mỹ nhân. Nhưng Tưởng Lệ Toa của hiện tại lại gầy đến trơ xương, phảng phất như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã cô ta, chiếc cằm kia nhọn đến dọa người.

Khi Tưởng Lệ Toa nhìn thấy cô cũng chỉ nâng nâng mắt, sau đó lại tiếp tục ăn ăn uống uống. Trước mặt cô ta bày biện rất nhiều loại thịt. Cô ta từng ngụm từng ngụm ăn lấy ăn để, tựa như ăn mãi vẫn không đủ no.

Tâm tình của Tưởng Lệ Toa vô cùng buồn bực, dáng vẻ xấu xí nhất của bản thân lại bị tình địch nhìn thấy, đã thế còn phải cầu xin đối phương giúp đỡ, ô ô ô…

Mẹ Tưởng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của con gái thì vô cùng đau lòng, vội vàng hỏi Dương Tam: “Dương đại sư, con gái của tôi bị làm sao vậy? Có phải nó bị trúng tà hay không?”

Dương Tam quan sát một chút, chậm rãi nói: “Không giống trúng tà, đưa tôi xem sinh thần bát tự của cô ta, để tôi bói toán một chút xem.”

Mẹ Tưởng lập tức đưa bát tự của con gái cho Dương Tam, cô bắt đầu bấm tay tính toán. Sau một hồi tính toán, nụ cười trên mặt cô dần tắt.

Cô khẽ ngước mắt, nhìn thẳng về phía Tưởng Lệ Toa vẫn đang ngấu nghiến ăn không ngừng: “Nửa tháng trước cô từng mua thủy quân bôi đen tôi à?”

Chậc chậc, bởi vậy mới nói làm người không nên làm chuyện xấu, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện.

Tưởng Lệ Toa đang gặm móng giò liền chấn động: “!!!”

Chuyện này cũng có thể tính được sao?!!

Trên đời này không có việc gì xấu hổ hơn chuyện lịch sự đen tối của bản thân bị người khác phơi bày, căn phòng lập tức rơi vào lúng túng.

0.15201 sec| 2396.406 kb