“Haiz.” Dương Tam nhẹ nhàng thở dài một hơi, thần sắc u buồn.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Từ Xuân Thâm không nhanh không chậm cài lại từng cúc áo trên người Dương Tam, động tác nhanh nhẹn mây trôi nước chảy, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Dương Tam liếc nhìn anh, cô hận bản thân không để ý, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc nên kết quả là bị trói chặt như thế này, ngay cả liêm sỉ cũng không thể giữ được. Rõ ràng ngay từ ban đầu Từ Xuân Thâm chỉ là lương thực dự trữ của cô, tuy rằng sau này có chút thăng cấp trở thành đầu bếp.

“Có phải em đã hối hận không?” Đôi mắt Từ Xuân Thâm rũ xuống, lông mi anh rất dài, động tác rũ mắt của anh mơ hồ ẩn chứa đôi chút cảm giác ẩn nhẫn bi thương.

Dương Tam lập tức có chút chột dạ, cô cảm thấy bản thân chính là tên tra nam trong tiểu thuyết, đã ăn sạch sẽ con nhà người ta mà lại không chịu nhận, quả thật bạc tình bạc nghĩa. Mới vừa rồi… đúng thật là do cô chủ động nhào lên người Từ Xuân Thâm.

Cô gãi mặt, có chút yếu ớt nói: “Cũng không hối hận lắm.” Cô chính là Dương Tam, cũng là một đại nhân vật dám làm dám chịu.

Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu, con ngươi hiện lên ý cười: “Anh định nói dù em có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi. Hàng đã bán ra, không nhận đổi trả.”

Dương Tam: “…”

Cô hoài nghi nhìn Từ Xuân Thâm, tại sao cô lại cảm thấy khí chất trên người Từ Xuân Thâm so với lúc trước tựa hồ đã xảy ra biến hóa khó có thể diễn tả thành lời, có vẻ càng thêm âm trầm, hành sự càng thêm cẩn trọng.

Cô không nhịn được thử tìm đường chết một phen: “Nếu vừa rồi em nói mình đã hối hận, anh sẽ làm thế nào?”

Khóe môi Từ Xuân Thâm nở nụ cười đầy ôn nhu, hoàn mỹ vô khuyết: “Vậy thì anh sẽ chiếu cáo Tam giới, nói em sau khi dĩ hạ phạm thượng còn đối xử bạc tình bạc nghĩa với anh.”

Dương Tam: “!!!”

Tay cô run rẩy chỉ về phía Từ Xuân Thâm, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Anh… anh đã khôi phục ký ức?”

Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cái gì nên nhớ đều nhớ cả.” Khó trách lúc trước khi anh đến tế bái ở cung Thanh Đế, thắp hương ba lần đều bị dập tắt. Trước khi anh chuyển thế đúng là đã từng dặn dò đồng tử trấn tọa đạo tràng. Sau khi đồng tử cảm ứng được hơi thở của anh thì nào dám tiếp lễ cơ chứ.

Sắc mặt Dương Tam chợt ửng hồng, quả thật rất muốn che mặt thở dài. Bản thân không cẩn thận nhất thời hành động sai lầm. Nếu đối tượng cô đẩy ngã là Từ Xuân Thâm thì cũng thôi, nhưng cố tình đối phương lại là Thanh Đế, là người cùng thế hệ với sư phụ nhà cô.

Oa a, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì mặt mũi cô biết để đâu!!!

Thanh âm bi phẫn vang lên: “Nhưng anh có thể đẩy em ra!” Tuy rằng tu vi của cô đã đạt đến chuẩn thánh, nhưng Thanh Đế không biết bao lâu về trước đã đạt tu vi chuẩn thánh, lợi hại hơn cô rất nhiều.

Vẻ mặt Từ Xuân Thâm vô tội, nói: “Lúc ấy em uống quá nhiều máu của anh, bởi vì mất máu quá nhiều nên anh đã rất mệt mỏi.”

Dương Tam cứng họng, cô không còn gì để nói cả, hóa ra vẫn là do cô sai!!! Bất quá nếu quay ngược thời gian, cô hẳn là vẫn bị sắc đẹp mê hoặc không thể kiềm lòng ăn sạch đối phương. Không đề cập đến thân phận thật sự của Từ Xuân Thâm, anh đích xác rất mỹ vị, khiến cô thực tủy biết vị, không thề dừng lại.

Thôi, ăn thì cũng đã ăn, hiện tại có hối hận thì cũng vô dụng.

Dương Tam hung tợn nhìn về phía anh, nói: “Nhớ kỹ! Về sau anh chính là thần của em! Máu của anh cũng chỉ có thể cho em uống, không một ai khác có thể uống, Bánh Bao Thịt cũng không được!”

Dương Tam vẫn là người có chấp niệm với việc ăn uống.

Từ Xuân Thâm cảm thấy ba chữ “thần của em” thật sự rất dễ nghe, gật gật đầu: “Được, chỉ cho em uống.”

Dương Tam luôn có thể điều chỉnh tâm trạng một cách nhanh chóng, cô tiếp tục giành lợi ích bản thân:

“Anh là Thanh Đế, xét về phương diện trồng trọt có phải anh còn lợi hại hơn nhiều so với sư phụ em đúng không?”

Từ Xuân Thâm không chút do dự giẫm đạp lên người bạn tốt của mình: “Đó là đương nhiên.”

Dương Tam hỏi: “Vậy cây ăn quả kia khi nào mới có thể kết trái? Có thể trong vòng một trăm năm hay không?”

Nụ cười trên mặt Từ Xuân Thâm dần dần biến mất. Vấn đề này anh cũng không thể trả lời. Ngay cả anh cũng không biết được bản thể của cái cây kia rốt cuộc là gì.

Dương Tam nhìn anh không còn vẻ khí định thần nhàn như vừa rồi, trong lòng có chút sảng khoái, cười tủm tỉm nói: “Vậy chờ đến khi nào cái cây kết quả thì chúng ta kết hôn!”

“Được.” Từ Xuân Thâm cảm thấy anh nên chiếu cố cái cây kia một khoảng thời gian. Chỉ hy vọng cây ăn quả kia đừng học theo cây nhân sâm của Trấn Nguyên Tử, đã khó hầu hạ lại còn phải đợi đến chín ngàn năm mới chịu kết quả.

Chỗ tốt mà song tu mang đến còn nhiều hơn so với tưởng tượng của Dương Tam. Cô mơ hồ cảm thấy tu vi của bản thân lại tăng thêm một ít. Phải biết rằng từ sau khi đạt được tu vi chuẩn thánh, pháp lực của cô vẫn luôn trì trệ không tiến. Muốn tiếp tục gia tăng trừ phi có thể ăn thêm cả Ma tộc hoặc gặp được một đại cơ duyên nào đó.

Từ Xuân Thâm là Thanh Đế, cùng anh song tu đương nhiên mang đến lợi ích tuyệt vời không thể tả.

Dương Tam bừng tỉnh, khó trách trước kia cô từng nghe nói có không ít tiên nữ ái mộ Thanh Đế, khẳng định là bọn họ đều nhắm vào chỗ tốt của song tu.

Đáng tiếc sư môn của cô không có công pháp song tu, nếu không cô có thể mượn để tu luyện một phen. Dương Tam xoa nắn cổ tay thở dài. Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân, nói không chừng tương lai còn có cơ hội mượn đọc [Huyền Nữ Tâm Kinh] của Cửu Thiên Huyền Nữ. Mặc dù Cửu Thiên Huyền Nữ chuyên chế tác phù triện và binh pháp, nhưng bản thân cô ấy cũng rất am hiểu chuyện người lớn. Người khác viết truyện người lớn còn bị cô ấy khinh bỉ một phen, về phần cô lại tôn sùng Đạo giáo kinh, đây đại khái là sự khác biệt giữa thần và thần.

1.65628 sec| 2399.383 kb