Sau khi ra khỏi tòa nhà, Dương Tam vươn ngón tay ra, chọc chọc vào trán Tô Tiểu Mỹ: “Xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không nói với tôi một tiếng!”
Tô Tiểu Mỹ cười: “Tôi cảm thấy tự mình có thể giải quyết chuyện này, hơn nữa đạo diễn cũng đứng về phía tôi.”
Lão đại đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, cô ấy không muốn lão đại nhọc lòng vì mấy chuyện linh tinh thế này.
Tô Tiểu Mỹ nhớ đến sắc mặt vừa nãy của Tô Mi, cố nén cười hỏi: “Kiếp trước cô ta thật sự là bọ hung à?”
Địa vị của Thanh Khâu ở Yêu giới không tính là cao, nhưng có vài hồ ly Thanh Khâu được gả cho Yêu Vương của các tộc khác, do đó mọi người ít nhiều gì cũng sẽ cho bọn họ một chút mặt mũi. Tô Mi diện mạo kiều mị, đứng đầu cửu vỹ hồ thế hệ trẻ, là đối tượng được mọi người gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, được nâng lên thành tiểu công chúa của Thanh Khâu. Sở dĩ Tô Mi chán ghét Tô Tiểu Mỹ, có lẽ là vì Tô Tiểu Mỹ dù không phải là Cửu Vỹ Hồ thuần chủng nhưng diện mạo lại không hề thua kém cô ta.
Bất quá, một con bọ hung có thể đầu thai chuyển kiếp thành hồ ly Thanh Khâu xem như một bước lên mây, thật không biết kiếp trước đã tích lũy được bao nhiêu công đức.
Dương Tam hồi tưởng lại, nói: “Hình như lúc ấy cô ta đang đẩy phân, vô tình đẩy đến xung quanh một cây trúc, giúp cây trúc kia phát triển tươi tốt. Về sau, nhân duyên trùng hợp cây trúc kia lại tu thành tiên, có quan hệ không tồi với phán quan địa phủ, liền thuận tay giúp cô ta đầu thai đến một nơi tốt đẹp hơn.”
Dương Tam kết luận: “Đây đại khái là một phân chi ân. Vận khí của cô ta cũng không tồi, hy vọng đời này cô ta đừng phung phí vận may của bản thân.”
Tô Tiểu Mỹ không nhịn được cười ra tiếng. Chỉ là khi nhớ đến Thanh Khâu, cô ấy khẽ nhăn mày: “Cô ta bị rút mất ba chiếc đuôi, liệu những Cửu Vỹ Hồ kia có đến tìm cô đòi lại công đạo cho cô ta hay không?”
Dương Tam liếc mắt nhìn Tiểu Mỹ một cái: “Cô ta khi dễ cô chính là đang đánh vào mặt tôi, tôi không lột sống cô ta đã là khách khí lắm rồi. Nếu bọn họ dám đến đây, vậy thì tôi không cần chuẩn bị áo khoác cho mùa đông năm nay.”
Giọng nói của cô lại lộ ra chút hoài niệm: “Đã lâu rồi tôi chưa ăn thịt Cửu Vỹ Hồ.”
Tô Tiểu Mỹ lập tức trầm mặc, cô ấy sai rồi, cô ấy không nên hoài nghi lão đại.
Trên thực tế, khi Cửu Vỹ Hồ Thanh Khâu nhìn thấy Tô Mi khóc khóc sướt mướt thì thật sự rất đau lòng, ai nấy đều ân cần hỏi han nàng, ôn nhu trấn an cô ta.
Đôi mắt Tô Mi sưng đỏ, nói: “Không biết ba cái đuôi này của tôi khi nào mới có thể mọc lại. Cô ta thật quá đáng, giẫm nát thể diện của nhất tộc chúng ta.”
Anh trai của cô ta là Tô Thập yếu ớt lên tiếng: “Thật ra như vậy là tốt lắm rồi, nếu thật sự là Dương Tam ra tay thì thế này xem như đã thủ hạ lưu tình.”
Tô Mi không thể tin nhìn chằm chằm anh trai ruột của cô ta.
Tô Thập liệt kê cho cô ta vài ví dụ: “Hẳn là em biết Lang tộc ở ngọn núi cách vách đúng không? Trước kia danh tiếng cũng ngang bằng với chúng ta, nhưng bây giờ lại chẳng có tin tức gì.”
Hắn tạm dừng một chút, nhớ lại: “Lang yêu kia chạy đến địa bàn của Dương Tam, ăn nội đan của một trong những tiểu đệ của cô ta. Lúc cô ta tìm đến cửa, những trưởng bối khác còn che chở bảo vệ hắn. Dưới cơn tức giận, cô ta liền ăn hết bọn họ, chỉ để lại mấy tên độc đinh. Anh nghe nói mấy tên còn sống sau này đã chạy ra nước ngoài cùng nhân loại thông hôn.”
Dương Tam chỉ ăn một lần liền thành danh.
Tô Thập nói: “Do đó em chỉ bị mất ba cái đuôi đã là may mắn lắm rồi. Xem ra một ngàn năm này tính tình của Dương Tam đã tốt lên không ít, ôn nhu hơn rất nhiều.”
Tô Mi suýt chút nữa hộc máu: Cô ta bị cướp mất ba cái đuôi, vậy mà anh trai còn khen thủ phạm ôn nhu, trên đời này còn có thiên lý hay không?
Tô Thập tiếp tục nói: “Nếu chúng ta thay em đến đó đòi lại công đạo, Dương Tam sẽ có lý do lấy chúng ta làm áo khoác.” Do đó mất mặt một chút thì tính là gì, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất.
Mấy Cửu Vỹ Hồ khác cũng bày ra vẻ mặt tán đồng - hôm nay cô thật may mắn. Vì thế sau khi bị ngoại thương trở về, Tô Mi lại hung hăng bị thêm một trận nội thương, cuối cùng chỉ có thể khóc thút thít tự mình chữa thương.
Dương Tam chớp chớp mắt, đưa chiếc đuôi đỏ như lửa đến trước mặt Từ Xuân Thâm.
“Sắp đến sinh nhật của anh rồi! Đây là quà sinh nhật của anh!”
Từ Xuân Thâm nhận lấy cái đuôi, bên trên vẫn còn vài giọt máu, chạm tay vào sẽ cảm nhận được sự bồng bềnh mềm mại, xúc cảm tuyệt vời khiến người ta lưu luyến quên lối về.
“Đây là?”
Vẻ mặt Dương Tam vân đạm phong khinh, đáp: “Đây là đuôi của Cửu Vỹ Hồ, mùa đông dùng làm khăn choàng cổ sẽ rất ấm áp. Hoặc anh cũng có thể dùng làm ác khoác, to như vậy chắc chắn sẽ đủ dùng.”
“Cô không cần sao?” Từ Xuân Thâm hỏi.
Dương Tam xua xua tay, nói: “Tôi cũng đã lấy cho mình một cái rồi.”
Cùng làm khăn quàng cổ sao?
Trên mặt Từ Xuân Thâm không tự chủ xuất hiện ý cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra sự sung sướng:
“Được, đồ vật trân quý như thế này tôi nhất định sẽ cất giữ cẩn thận.”
Dương Tam có chút chột dạ: Thật ra trên thế giới này còn có rất nhiều Cửu Vỹ Hồ, đuôi của bọn họ cũng có thể mọc lại, nên món quà này hình như cũng không tính là đặc biệt quý giá. Nhưng nghĩ lại, dù thứ này nhiều thế nào thì đối với nhân loại cũng thật sự rất trân quý. Bình thường nào có chuyện Cửu Vỹ Hồ tặng đuôi cho nhân loại cơ chứ?
Vì thế cô hợp tình hợp lý lên tiếng đòi bồi thường: “Do đó xem như nể mặt món quà này, có phải anh nên tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng hay không?”
“Có thể.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Mấy ngày tôi khá bận rộn, không thể chuẩn bị quá nhiều thức ăn, vì thế chỉ có hai người chúng ta thôi, không cần những người khác.”
Những người khác ở đây rõ ràng là đang ám chỉ Vi Hộ sau khi vào đoàn làm phim, thường xuyên cùng Dương Tam ăn ăn uống uống.
Đôi mắt Dương Tam sáng rực lên: “Được, chỉ có hai chúng ta thôi!”
Thứ tốt đương nhiên phải để cô độc chiếm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo