Trong tay Tô Mi cầm chén rượu, gương mặt bao phủ bởi nỗi bi thương, nhưng trước mặt Trụ Vương vẫn nở nụ cười phong tình vạn chủng:
“Để thiếp rót rượu cho Đại Vương.”
Trợ lý tạm thời đóng vai Trụ Vương bị nụ cười của cô ta mê hoặc, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng, cũng suýt nữa đã quên mất lời thoại. Hắn nói:
“Ta đã đắc tội với trời đất, định sẵn sẽ cô độc suốt đời, không nghĩ đến cuối cùng vẫn còn ái phi bồi ta.”
Tô Mi tình ý chân thành: “Không có Đại Vương, thiên hạ này đối với ta chẳng là gì cả.”
Trụ Vương yên lặng nhìn cô ta, chợt mỉm cười: “Vậy thì tốt, ly rượu này xem như là tiễn đưa chúng ta.”
Hai người cùng uống rượu, sau đó Tô Đát Kỷ chủ động đem rượu ngon đổ xung quanh những ngọn đèn dầu, ngọn lửa bốc lên, cô ta và Trụ Vương nắm tay cùng nhau đi vào biển lửa, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Sau khi hoàn tất phân cảnh, Tô Mi cảm thấy bản thân mình diễn không tồi. Từ nhỏ cô ta đã nghe chuyện xưa mà lớn lên, cũng đã từng nghĩ qua nếu cô ta là Tô Đát Kỷ thì sẽ làm như thế nào, tưởng tượng đến cả trăm ngàn lần, nhận vai diễn này có thể xem như ngựa quen đường cũ.
Chu Phong lại hết sức bất mãn, trong kịch bản, việc đổ rượu vào đèn dầu khiến lửa bốc cháy là do Trụ Vương làm. Cảnh Trụ Vương và Tô Đát Kỷ đi vào biển lửa, cô ta sẽ bất giác quay đầu nhìn thoáng qua, biểu hiện cô ta không thể làm được gì.
Nhưng tất cả đều bị Tô Mi thay đổi. Nếu so sánh, diễn giải trước đó của Tô Tiểu Mỹ có thêm một phân cảnh Tô Đát Kỷ thấy được tương lai của Trụ Vương, nghĩ đến mối liên hệ với Nữ Oa nương nương, sau khi thất bại liền ý thức được kết cục của bản thân mình.
Tuy rằng Tô Tiểu Mỹ cũng cải biên, nhưng lại càng bám sát tính cách nhân vật trong kịch bản, không giống như Tô Mi, trực tiếp đắp nặn một hình tượng bạch liên hoa hoàn toàn khác. Dù không tính đến việc cô ta đi cửa sau, chỉ thông qua cách diễn xuất, chắc chắn hắn sẽ lựa chọn Tô Tiểu Mỹ.
Chu Phong nói với nhà sản xuất: “Hẳn là anh cũng đã nhìn thấy phần diễn xuất của hai người bọn họ.”
Nhà sản xuất sờ mũi: “Diễn xuất của hai người bọn họ đều thể hiện một phong cách riêng, cả hai đều không tồi.”
Chu Phong lạnh lùng nói: “Diễn xuất của Tô Mi là phong cách riêng của cô ta, không phải của Phong Thần Diễn Nghĩa.” Nói đơn giản chính là họa phong không đúng.
Nhà sản xuất nghe vậy liền biết Chu Phong đã đưa ra quyết định, cũng không nói thêm gì. Nếu Thanh Khâu bên kia có ý kiến, hắn sẽ đem đoạn băng ghi hình thử vai ngày hôm nay đưa cho bọn họ.
Gương mặt Tô Mi tràn ngập biểu cảm không thể nào tin được: “Rõ ràng trong lịch sử chính là như vậy.”
Cô ta lớn lên cùng với truyền thuyết này, nên vô cùng tự tin bản thân hiểu rõ tất cả mọi chi tiết. Nếu diễn xuất theo phong cách của Tô Tiểu Mỹ, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít người mắng Tô Đát Kỷ.
Chu Phong không chút khách khí, nói: “Nói như vậy, cô đã tận mắt chứng kiến lịch sử à?”
Tô Mi vẫn không cam lòng, cô ta không hề cho rằng bản thân đã thua, đổ lỗi cho đạo diễn bất công thiên vị Tô Tiểu Mỹ. Cô ta nổi giận đùng đùng nhìn Tô Tiểu Mỹ, cười lạnh nói:
“Cô thật có bản lĩnh, thế mà có thể tìm được cho mình một chỗ dựa vững chắc, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì.”
Lời trong ý ngoài của cô ta chính là Tiểu Mỹ đã câu dẫn đạo diễn.
Chu Phong tức giận đến hít thở không thông, nói với nhà sản xuất: “Người anh tìm đến tốt quá nhỉ?”
Nhà sản xuất bị kẹp ở giữa cảm thấy đầu phình to ra, nếu sớm biết vị tiểu công chúa Thanh Khâu này khó chơi như vậy, dù ai nói gì hắn cũng sẽ không đồng ý, hại hắn đắc tội với Chu Phong.
Tô Mi tức giận nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Nếu các người dám làm thì đừng sợ người khác nói ra nói vào.”
Giây tiếp theo, cô ta trực tiếp chuyển lửa giận lên người Tiểu Mỹ: “Hồ ly tạp chủng tam vỹ đúng là thấp kém, không thể lên được mặt bàn, ngay cả chuyện này cũng có thể làm ra, đúng là mất hết mặt mũi.”
Chưa kịp nói hết câu thì phần cổ cô ta giống như bị ai đó bóp chặt, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
“Ở trên địa bàn của tôi lại dám khi dễ người của tôi, cô cũng thật to gan.”
Dương Tam bước vào, gương mặt giống như bông tuyết tháng mười hai, rất xinh đẹp nhưng lại lạnh lẽo đến dọa người.
Tô Mi nghe thấy giọng nói này, thân thể theo phản xạ có điều kiện khẽ co rúm lại. Tại sao Dương Tam vẫn còn sống?
“Có tôi là hậu trường vững chắc ở phía sau, chẳng lẽ Tiểu Mỹ nhà tôi còn phải dựa vào người khác hay sao?”
Chu Phong vốn đang rất tức giận, nhìn thấy Tô Mi lộ ra biểu cảm sợ hãi cũng tự vỗ ngực an ủi bản thân, đứng sang một bên xem náo nhiệt. Nhà sản xuất cũng không dám hé răng, có chút tò mò về thân phận của Dương Tam.
“Hồ ly Thanh Khâu các ngươi dùng truyền thuyết để tẩy não chính mình, nghe nhiều nên tưởng thật, quả thật buồn cười. Nếu sau này tôi còn nghe được mấy chuyện nhảm nhí như thế thì đừng trách tôi thiêu hết đám hồ ly các người, da mặt dày cũng không dày đến mức này!”
Chu Phong: Từ từ, có phải hắn đã nghe được chuyện gì đáng sợ hay không? Đám hồ ly?
Tô Mi liều mạng giãy giụa.
Dương Tam ném Bó Yêu Tác qua, đồ vật này vốn dĩ là thiên địch của Yêu tộc, trực tiếp khiến Tô Mi tê liệt ngã quỵ xuống đất.
Dương Tam từ trên cao nhìn xuống: “Cả ngày rêu rao bản thân là huyết thống thuần chủng có phải rất vui vẻ đúng không? Có phải các người cảm thấy mình có chín cái đuôi là rất ghê gớm phải không? Vậy được thôi, chờ lát nữa tôi cắt hết bảy cái đuôi của cô nối vào cho Tiểu Mỹ, cho chẵn mười cái đuôi.”
Chu Phong không nhịn được bật cười thành tiếng. Hả giận, thực sự rất hả giận.
Tô Tiểu Mỹ cũng quay đầu sang một bên, không nhịn được bật cười.
Ngay cả Tô Mi cũng theo bản năng che chở phần đuôi, cả người run bần bật - hung danh của Dương Tam đã truyền xa, những chuyện mà cô ấy nói được tuyệt đối sẽ làm được.
Dương Tam nghiêm túc nhìn chằm chằm gương mặt Tô Mi, khiến cô ta hãi hùng khiếp vía.
Dương Tam quay đầu hỏi Tiểu Mỹ: “Tên gọi của con hồ ly này là gì?”
“Tô Mi.”
Dương Tam nghe vậy liền bừng tỉnh: “Thảo nào tôi nhìn thấy có chút quen mắt. Đây không phải con hồ lý mà kiếp trước là bọ hung hay sao? Khó trách nói chuyện lại bẩn như vậy, không khác gì đang nhất phân. Dù sao cũng là vấn đề huyết thống, ừm, có thể lí giải.”
Trước kia khi nhìn thấy Tiểu Mỹ bị khi dễ, Dương Tam đã mượn Kính Tam Sinh của Diêm Vương để nhìn xem kiếp trước của Tô Mi, sau đó có lòng tốt nói cho cô ta biết, khiến con hồ ly tinh này khóc suốt bảy ngày bảy đêm.
Không nghĩ đến quanh đi quẩn lại một vòng vẫn là cô ta.
Dương Tam nở nụ cười, sát khí tỏa ra bốn phía: “Nếu lần sau tôi còn thấy cô vô lễ với Tiểu Mỹ, nhất định tôi sẽ khiến cô đầu thai làm bọ hung một lần nữa.”
Tô Mi xấu hổ và giận dữ đến mức chỉ hận không thể chết ngay lúc này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo