Nếu Tô Mi biết được hiện giờ Dương Tam vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, dù có thế nào cô ta cũng sẽ không đi trêu chọc Tô Tiểu Mỹ. Luận tu vi, cô ta cách Dương Tam cả con phố, hơn nữa chỗ dựa của con nhãi này cũng rất khủng, thậm chí trên người còn có pháp bảo của Thánh nhân, Bó Yêu Tác chính là do Thông Thiên Thánh Nhân mô phỏng Trói Yêu Tác của Nữ Oa nương nương chế tác thành, uy lực so ra kém với pháp bảo của Nữ Oa nương nương, nhưng thu phục phần lớn Yêu tộc thì không thành vấn đề.
Bị trói lại trong một thời gian dài, Tô Mi không khỏi hiện nguyên hình. Nguyên hình của cô ta thật sự rất đẹp, màu sắc da lông giống hệt như ngọn lửa, chín chiếc đuôi mềm mại tung xoã.
Thời điểm Dương Tam nhìn thấy mấy chiếc đuôi kia, đôi mắt không khỏi sáng lên.
Thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp, hơn nữa còn rất đẹp! Những mẫu khăn choàng xa xỉ trên thị trường cũng không thể nào so sánh!
“Cô, cô muốn làm gì?” Tô Mi sợ đến mức giọng nói vỡ vụn.
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Tôi muốn thu một chút lợi nhuận, nếu không ai ai cũng dám khi dễ người của tôi thì phải làm sao?”
Lão đại đòi lại công bằng cho tiểu đệ, đây không là chuyện đương nhiên hay sao?
Nhà sản xuất- Lê thiếu ho khan một tiếng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cái kia, tốt xấu gì cô ấy cũng là hồ ly Thanh Khâu.”
Do đó nên giữ lại cho cô ta một chút mặt mũi.
Dương Tam hừ lạnh một tiếng: “Thanh Khâu thì ghê gớm lắm sao? Ngay cả cha cô ta, nếu dám khi dễ người của tôi, tôi cũng sẽ rút hết chín cái đuôi của hắn.”
Lê thiếu lập tức ngậm miệng: Qua lời này có thể nhận ra vị này càng không dễ chọc hơn Thanh Khâu.
Tô Mi hoảng sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Cô không thể làm vậy, tôi căn bản chưa động đến cô ta.” Cô ta còn chưa kịp làm gì Tiểu Mỹ.
Dương Tam chê cô ta ầm ĩ, lập tức lấy ra Luân Hồi Châu, cười tủm tỉm nói: “Cô có biết tác dụng của thứ này không? Nó có thể giúp cô nhìn thấy kiếp trước của bản thân. Nếu cô còn dám nói thêm câu nào, tôi sẽ cho cô trải nghiệm một chút.”
Tô Mi lập tức câm miệng.
Dương Tam quay đầu hỏi Tiểu Mỹ: “Cô thích chiếc đuôi nào?”
Tô Tiểu Mỹ giật mình: “Cô muốn gắn nó lên người tôi sao? Tôi không cần, tôi không cảm thấy Tam Vỹ Hồ có gì mất mặt cả.”
Có lẽ Cửu Vỹ Hồ thần thông lợi hại hơn, mị hoặc chi thuật càng thêm hùng mạnh, nhưng cô ấy không cần những thứ đó. Thứ cô ấy muốn sẽ tự mình tu luyện.
Dương Tam nhìn cái đuôi của Tô Mi: “Không, chúng ta lấy về làm khăn choàng cổ. Tôi thích cái thô nhất, nhìn rất ấm áp, cô có thể chọn cái khác. Tôi cảm thấy màu sắc này nếu phối với bộ lễ phục màu vàng kia của cô nhất định sẽ rất đẹp.”
Đôi mắt Tô Tiểu Mỹ nóng lên, cong cong môi: “Được, vậy tôi muốn cái thứ ba từ bên trái qua.”
Dương Tam suy nghĩ một chút, cảm thấy hiệu quả giữ ấm của mấy chiếc đuôi này cũng không tồi, vậy thì lấy thêm cho Từ Xuân Thâm một cái. Cũng sắp đến sinh nhật anh rồi, chuyện mà cô thích làm nhất chính là mượn hoa hiến Phật.
Tô Mi nghe hai người bọn họ phân chia chiếc đuôi của cô ta thì rất tức giận nhưng lại không dám nói lời nào. Cô ta sợ Dương Tam tức giận sẽ lại để cô ta nhìn thấy kiếp trước. Bây giờ việc cô ta có thể làm chính là âm thầm tự an ủi bản thân: Sớm hay muộn gì thì chiếc đuôi cũng sẽ mọc lại mà thôi.
Dương Tam lấy ra thanh kiếm gỗ đào - hơi thở của thanh kiếm khiến Tô Mi không dám nhúc nhích. À, không được, nếu dùng kiếm gỗ đào, chỉ sợ Tô Mi sẽ lập tức đi đầu thai. Cô lại từ trong không gian lấy ra một cây chủy thủ sắc nhọn.
Vung tay vài cái, ba chiếc đuôi liền rơi vào tay cô, Tô Mi trực tiếp từ Cửu Vỹ biến thành Lục Vỹ.
Dương Tam đưa một chiếc đuôi cho Tô Tiểu Mỹ, tự mình giữ lấy hai chiếc còn lại.
Cô nói được thì làm được, sau khi lấy ba chiếc đuôi thì xem như chấm dứt ân oán lần này, lập tức thu lại Bó Yêu Tác.
Sau khi được cởi trói, Tô Mi gấp không chờ nổi lập tức biến mất, hiển nhiên là muốn nhanh chóng trở về chữa thương. Lúc này cô ta không chỉ bị thương thân thể mà tinh thần cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Dương Tam vừa thưởng thức chiếc đuôi vừa nhìn về phía nhà sản xuất.
Ánh mắt lạnh lùng khiến Lê thiếu như ngồi trên thảm gai.
“Dương thiên sư.”
Dương Tam không hề đáp lại.
Lê thiếu chợt nảy ra một suy nghĩ, nói: “Tôi cảm thấy hình tượng của Tiểu Mỹ rất phù hợp làm người phát ngôn cho [Hinh Nguyệt], cô có thể để cô ấy đến quay thử.”
Hinh Nguyệt là một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp ở Hoa Hạ, Lê thiếu là đại cổ đông của công ty kia nên lời nói rất có trọng lượng. Trong quá khứ, những người cạnh tranh cho vị trí đại diện phát ngôn của thương hiệu này đều là các minh tinh lưu lượng. Đối với một người mới như Tô Tiểu Mỹ, trở thành người đại diện phát ngôn cho một nhãn hiệu xa xỉ là khởi điểm vô cùng tốt.
Dương Tam cũng đã nghe qua thương hiệu này, khẽ gật đầu, khẽ nói: “Đến lúc đó tôi sẽ để Tiểu Mỹ đến thử sức.”
Sau đó đứng lên, dẫn Tiểu Mỹ trở về.
Tiểu Mỹ vốn định giấu Dương Tam chuyện này, nhưng Dương Tam lại nhận thấy có điểm không đúng, hỏi nhân viên công tác đồng thời tự mình bói toán một chút mới biết được có người muốn cướp vai diễn của tiểu đệ nhà cô, lúc này lập tức chạy đến đây làm chủ cho cô ấy.
Lê thiếu nhìn bóng dáng hai người họ khuất dần, nhẹ nhàng thở ra.
Chu Phong như đang đi vào cõi thần tiên, tuy rằng đời này hắn cũng xem như đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng không hề nghĩ đến Cửu Vỹ Hồ trong thần thoại thực sự tồn tại. Nói vậy, thần tiên gì đó cũng rất có thể tồn tại.
Lê thiếu nói với Chu Phong: “Đạo diễn Chu, tôi cảm thấy sau này ở đoàn làm phim anh nên chiếu cố Tô Tiểu Mỹ một chút, dường như trước đó anh có ấn tượng rất tốt với cô ấy.”
Chu Phong nhíu mày, nói: “Không cần, cứ như trước đây là được.”
Nếu Tô Tiểu Mỹ là loại người như vậy thì đã sớm giống như Tô Mi, lợi dụng hậu trường để cướp vai diễn này. Nhưng lúc trước cô ấy không hề làm như vậy, ngược lại sau khi xem kỹ nguyên tác đã vô cùng thành khẩn gửi tin nhắn, cùng hắn thảo luận những hiểu biết của bản thân về hình tượng nhân vật Tô Đát Kỷ. Hắn cảm động dụng tâm của Tô Tiểu Mỹ nên mới cho cô ấy một cơ hội thử vai, cũng trong buổi thử vai đó, dung mạo và thực lực của cô ấy trực tiếp áp đảo tất cả các nữ minh tinh khác, thuận lợi lấy được vai diễn này.
Qua chuyện này, Chu Phong cũng không muốn làm quá lên, cứ lui tới như bình thường là được.
Lê thiếu gật đầu: “Ông là đạo diễn, mọi việc đều do ông quyết định.”
Chu Phong: Nếu không phải lúc trước vị này vừa bị vả mặt thì sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy. Xem ra có Dương Tam ở đây thật tốt, tốt xấu gì cũng có thể chèn ép hắn, để xem sau này hắn còn dám nhét người vào đoàn phim hay không.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo