Vi Hộ lập tức chuyển đề tài, đề cập đến một chuyện khác mà hắn vô cùng quan tâm: “Làm thế nào cô lại quen biết với Từ Xuân Thâm?”
Cô và Vi Hộ đã có giao tình mấy ngàn năm nên cũng không giấu giếm, đơn giản kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Vi Hộ hỏi: “Cô không cảm thấy anh ta rất quen thuộc à?”
Dương Tam suy nghĩ, cũng cảm thấy chút quen thuộc, nhưng…
“Tôi chỉ cảm thấy anh ấy thoạt nhìn ăn rất ngon.”
Sắc mặt Vi Hộ cứng đờ, vỗ vỗ vai cô: “Tam à, đừng ăn bậy. Nếu không cô sẽ hối hận!”
Hắn cảm thấy như vậy chắc vẫn chưa dọa được Dương Tam, bèn nói thêm: “Nếu ăn sẽ bị tiêu chảy.”
Ánh mắt Dương Tam lập tức trở nên sắc bén: “Sao anh biết rõ như vậy, anh từng ăn qua sao?”
Vi Hộ: Ta không hề, ta không có!
Hắn cũng không giống Dương Tam, sao có thể nhìn cái gì cũng chỉ nghĩ đến chuyện ăn!
Cách đó không xa, Từ Xuân Thâm đang thảo luận cốt truyện với đạo diễn, nhưng khóe mắt vẫn thoáng nhìn thấy Vi Hộ đang vỗ vai Dương Tam, thái độ vô cùng thân cận, mà dáng vẻ của Dương Tam cũng giống như tập mãi thành quen, ánh mắt anh lập tức ngưng đọng.
Đạo diễn Chu Phong nhìn theo tầm mắt của Từ Xuân Thâm, sau đó biểu tình vốn nghiêm túc chợt lộ ra ý cười nhàn nhạt:
“Vi Hộ mà cậu đề cử rất khá, mấy vị đạo trưởng kia cũng khen hắn không dứt miệng, còn bày tỏ thái độ cả nhóm bọn họ cộng lại đều thua kém hắn. Tôi cũng đã nói chuyện với hắn, quả thật học thức uyên bác, còn giúp tôi sửa chữa mấy điểm sai sót trong kịch bản.”
Chu Phong vô cùng hài lòng về Vi Hộ. Không chỉ có Vi Hộ, học thức của Dương Tam cũng không tương xứng với tuổi tác của cô, khó trách tại sao những đạo sĩ kia lại đối xử với bọn họ rất khác biệt.
Từ Xuân Thâm ừ một tiếng: “Tôi có một vấn đề, muốn hỏi bọn họ một chút.”
Chu Phong xua xua tay: “Đi đi.”
Sau đó diện thoại di động của Chu Phong rung lên, hắn cúi đầu, sau khi nhìn thấy tin nhắn thì chân mày lập tức cau lại, biểu cảm trở nên ngưng trọng.
Từ Xuân Thâm đi đến trước mặt bọn họ, đúng lúc nghe được bọn họ đang thảo luận về hương vị của chim bay cá nhảy nào đó, còn cãi nhau xem nên chế biến như thế nào sẽ ăn ngon hơn.
Dương Tam xoay đầu, nói: “Cá mập hấp lên là ngon nhất, làm nổi bật hương vị tươi ngon.”
“Sốt chua ngọt ăn ngon hơn!”
Dương Tam nhìn thấy Từ Xuân Thâm đi đến, bèn hỏi anh: “Anh cảm thấy chế biến như thế nào sẽ ngon hơn?”
Loài cá mà bọn họ đang nói đến Từ Xuân Thâm chưa từng nhìn thấy qua, càng đừng nói là đã nếm thử.
Nhưng anh chỉ biết một đáp án.
“Khẳng định hấp sẽ ăn ngon hơn.”
Dương Tam được thêm một phiếu nên rất đắc ý.
Vi Hộ cắn răng nói: “Anh đây là đứng về phía cô ấy!” Mặc dù mất đi ký ức, vị này vẫn bất công như trước.
Từ Xuân Thâm nhìn thoáng qua tay hắn, biểu cảm bình tĩnh rất khó nhận ra suy nghĩ thật sự bên trong.
“Nơi này là đoàn làm phim, lắm người nhiều miệng, anh vẫn nên chú ý hơn về lời nói và cử chỉ, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh con gái nhà người ta.”
Khóe miệng Vi Hộ khẽ run rẩy: Đây là cảm thấy quan hệ giữa hắn và Dương Tam quá thân thiết nên ghen tỵ à? Hừ, hắn với Dương Tam đã quen biết nhau mấy ngàn năm, mỗi lần gặp mặt đều như vậy. Anh ta lấy thân phận gì để nói mấy lời này? Nếu là thân phận trước kia thì hắn còn có thể nể mặt một chút.
Vi Hộ chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Cảm ơn Từ đại thần nhắc nhở, tôi sẽ chú ý. Chẳng qua Từ đại thân mới là người nên cẩn thận, dù gì anh cũng là đại thần, nhất cử nhất động của anh đều bị người khác nhìn chằm chằm. Tam Nhi nhà tôi thích thanh tịnh, chẳng may bị đám paparazzi kia tung tin đồn thất thiệt, tức giận ảnh thưởng đến thân thể thì không hay lắm.”
Dương Tam không hiểu hai người này vừa nãy vẫn còn hữu hảo, tại sao đột nhiên bây giờ giọng nói lại nồng nặc mùi thuốc súng. Một người là bạn tốt, một người là đầu bếp kiêm mỹ thực, cô bênh vực bên nào cũng không tốt.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định giải quyết căn nguyên vấn đề.
“Hai người đừng quá nhọc lòng, không có chuyện này đâu.”
Từ Xuân Thâm cùng Vi Hộ đồng thời nhìn về phía cô.
Dương Tam mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sát khí: “Tôi tin là không có ai dám tung tin đồn thất thiệt về tôi, nếu kẻ nào dám, tôi sẽ tìm hắn tính sổ!!”
Giải quyết chuyện này cũng chẳng có gì khó cả.
Vì Hộ cảm thấy mình đúng là đứa ngốc, sao lại nghĩ đến chuyện Dương Tam sẽ bị cướp đi mất cơ chứ. Với chỉ số EQ này, cô chắc chắn sẽ tiếp tục độc thân thêm mấy vạn năm nữa!
Chiếc váy trắng đơn giản không thể che lấp được vẻ quốc sắc thiên hương của cô gái này, mỹ mạo của cô ta giống như ánh sáng, bừng sáng cả căn phòng.
Chu Phong làm đạo diễn nhiều năm như vậy, đã gặp qua vô số nữ minh tinh dung mạo xinh đẹp, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận dung mạo của vị này thật sự rất xuất chúng, so sánh với Tô Tiểu Mỹ đúng là ngang tài ngang sức.
Chỉ là nghĩ đến mục đích đến cửa của đối phương, trong lòng Chu Phong có chút không vui: Việc hắn không thích nhất chính là có người dùng quy tắc ngầm tiến vào tác phẩm của mình. Lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu không có kỹ năng diễn xuất thì cũng vô dụng.
Tô Mi khẽ mỉm cười, giọng nói êm tai: “Gặp qua đạo diễn Chu.”
“Chu Phong à, tôi thấy Mi Nhi rất thích hợp với nhân vật Tô Đát Kỷ kia, anh để cô ấy thử một chút đi.” Nhà sản xuất này cũng biết tính cách của Chu Phong, nên mới dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện.
Chu Phong rất vừa lòng với Tô Tiểu Mỹ, đối phương không chỉ có diện mạo phù hợp với nhân vật, kỹ năng diễn xuất càng không thua kém những diễn viên gạo cội, bởi vậy trong lòng hắn đã có quyết định.
“Lê thiếu, nhân vật này đã định rồi, mấy ngày nữa sẽ khai máy, đột nhiên thay người sợ có chút không ổn.”
Lê thiếu nói: “Đây cũng không phải nữ chính, chỉ là một nữ phụ mà thôi, thay đổi cũng không ảnh hưởng gì.”
Ti Mi bỗng nhiên lên tiếng: “Đạo diễn Chu, không bằng anh để tôi và Tô Tiểu Mỹ cạnh tranh công bằng đi? Nếu tôi thua thì sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.”
Cô ta quay đầu nói với Lê thiếu: “Tôi sẽ quang minh chính đại lấy được nhân vật này.”
Lê thiếu nghe cô ta nói vậy, cũng không nghĩ bởi vì hành động quá mức cường ngạnh mà đắc tội Chu Phong. Vì thế, hắn gật đầu, xem như đồng ý.
Khóe môi Tô Mi tràn ngập ý cười tự tin: Cô ta không cần đi cửa sau, thứ cô ta muốn chính là để Tô Tiểu Mỹ thấy rõ sự chênh lệch giữa hai người bọn họ, chút kiêu ngạo này cô ta vẫn có.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo