Sau khi Dương Tam nói lại với Vi Hộ chuyện này, Vi Hộ rất nhanh liền đồng ý. Là một trong số ít các vị thần quanh năm lăn lộn ở nhân gian, bộ phim thần thoại oanh liệt này cũng thu hút sự chú ý của hắn. Trước kia, không phải hắn chưa từng xem qua một số truyện thần thoại được cải biên, nhưng cốt truyện thật sự rất thái quá. Cái gì mà Thái Thượng Lão Quân kết lương duyên với Thiết Phiến công chúa, khiến hắn thiếu chút nữa đã cười đến rụng răng. Nếu hắn tham dự, tốt xấu gì cũng có thể đảm bảo tình tiết cốt truyện không thái quá như vậy.

Sau khi hắn đồng ý, Dương Tam liền dẫn hắn đến gặp Từ Xuân Thâm.

Khi Vi Hộ nhìn thấy Từ Xuân Thâm, Hàng Ma Xử trong tay hắn rơi xuống, suýt chút nữa rơi vào chân hắn.

Dương Tam vô cùng khó chịu, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Vi Hộ: Tốt xấu gì cũng là thần, sao lại có dáng vẻ chưa hiểu sự đời như thế, ném mất mặt mũi của cô.

Vi Hộ cười ha ha: “Xin lỗi, chỉ là tôi không nghĩ đến có thể trực tiếp gặp Từ đại thần, ngưỡng mộ đã lâu.”

Bốn chữ “ngưỡng mộ đã lâu” được hắn cố ý nhấn mạnh.

Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu, đưa hợp đồng cho Vi Hộ: “Nếu có vấn đề gì anh có thể nêu ra.”

Vi Hộ trực tiếp ký tên, nói: “Không cần xem, tôi tin tưởng Dương Tam.”

Từ Xuân Thâm hỏi: “Dường như anh và Dương Tam quen biết đã lâu?”

Trong mắt Vi Hộ mang theo chút hoài niệm: “Rất lâu trước kia, thời điểm chúng tôi gặp mặt nhau lần đầu tiên…”

Dương Tam dùng sức dẫm lên chân hắn: Lịch sử đen tối không thể lộ ra bên ngoài. Cô biết khi còn nhỏ mình hung hăng và nghịch ngợm đến mức người thần đều phẫn nộ. Lúc ấy cô không bị đánh chết, nhất định là do cô quá đáng yêu, người gặp người thích.

Lúc này Vi Hộ mới chịu ngậm miệng: Dù thế nào cũng phải chừa lại cho bằng hữu chút mặt mũi.

Ánh mắt hắn mang theo ý cười đảo qua Từ Xuân Thâm: Đã lâu như vậy vẫn không có tin tức của vị này, vốn tưởng rằng hắn đang bế quan, không nghĩ đến lại vô thanh vô tức chuyển thế xuống dân gian.

Từ Xuân Thâm thấy vậy cũng không nhắc lại chuyện này. Đoàn phim Phong Thần Diễn Nghĩa sẽ khai máy vào ngày mười lăm, nhưng những cố vấn như bọn họ phải vào đoàn trước nửa tháng. Đoàn cố vấn này, trên danh nghĩa là cố vấn lịch sử, nhưng cơ bản đều là tăng nhân đạo sĩ, còn có một vài người rất quen thuộc.

Bắc Bất Nhạc ra đón bọn họ, nhìn thấy Dương Tam liền chào hỏi cô: “Dương đạo hữu.”

Khi ông ta nhìn thấy Vi Hộ đứng bên cạnh Dương Tam, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đã quỳ xuống - tuy rằng hiện giờ Vi Hộ ăn mặc trang phục hiện đại, nhìn bề ngoài chính là một soái ca, nhưng ngũ quan diện mạo kia rõ ràng là Vi Hộ thượng thần mà trước đó Dương Tam đã triệu hoán. Hắn, sao hắn cũng đến đây?

Dương Tam nhìn phản ứng của Bắc Bất Nhạc liền biết hắn đã nhận ra Vi Hộ, nói: “Hắn đến đây để trải nghiệm một chút nhân sinh.”

Vi Hộ cũng làm động tác hy vọng đối phương im lặng.

Bắc Bất Nhạc liên tục gật đầu, trong lòng lại la hét ầm lên: Thật tổn thọ a! Thế mà ông ta có thể trở thành đồng nghiệp với thần minh! Đây chính là phúc phận tu luyện tám đời!

Hắn hắng giọng, nỗ lực trấn định: “Mọi người đang ở phòng họp, để tôi dẫn hai người qua đó.”

Vài giây sau, giọng nói mang theo ý cười của Dương Tam vang lên: “Ông đi ngược hướng.”

Bắc Bất Nhạc thật muốn che mặt lại.

Vi Hộ liếc mắt nhìn ông ta: “Bình tĩnh chút.”

Ngay từ đầu Bắc Bất Nhạc còn cảm thấy hành vi của bản thân thật mất mặt, chờ đến khi nhìn thấy các vị đạo hữu khác không thể giữ được bình tĩnh, tâm lý liền cân bằng trở lại.

Có người há to miệng, bộ dáng ngây ngốc. Có người trực tiếp té từ trên ghế xuống, khiến mặt mũi sưng phù. Chỉ có phản ứng của Cảnh chân nhân là bình tĩnh nhất, quả thật trông rất thanh lưu.

Dương Tam hỏi: “Nhìn ông dường như không ngạc nhiên chút nào nhỉ?”

Cảnh chân nhân nghi hoặc: “Tại sao lại phải ngạc nhiên?” Hắn liếc nhìn Vi Hộ một cái:

“Còn không phải lớn lên có chút giống vị kia thôi sao?” Chuyện này thì có là gì.

Những người khác giật giật khóe miệng: Hóa ra hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng hai người lớn lên giống nhau!

Dương Tam nói: “Để tôi giới thiệu một chút, vị này là Vi Hộ. Lần trước mọi người đã từng gặp qua, hẳn là lưu lại ấn tượng sâu sắc.”

Thật sự là Vi Hộ mà bọn họ gặp lần trước.

Lúc này Cảnh chân nhân mới phản ứng lại, tay chân run rẩy như bị động kinh.

Biểu hiện bất thường của mấy vị đạo sĩ khiến vài vị hòa thượng cảm thấy hết sức khó hiểu: “Mọi người quen biết nhau à?”

Bắc Bất Nhạc gật đầu thật mạnh: “Hắn là người có tư cách được mời nhất.”

Những đạo sĩ khác nghe thấy lời này đều bày tỏ thái độ đồng tình - vị này chính là nhân vật hàng thật giá thật tham gia cuộc chiến phong thần, hắn không đủ tư cách vậy thì ai mới đủ tư cách? Nghĩ đến chuyện có thể làm việc chung với vị đại thần này, bọn họ lại có chút kích động.

Cùng lúc đó, trong đầu bọn họ lại nổi lên một ý niệm: Dương Tam có thể trò chuyện vui vẻ với Vi Hộ, nhìn qua không hề có chút kính sợ, ngược lại giống như bạn bè cùng thế hệ. Chuyện này đại biểu cho điều gì?

Càng suy nghĩ càng cảm thấy kinh khủng!

Vi Hộ ở đoàn làm phim thuận lợi như cá gặp nước, đặc biệt là thái độ của những vị đạo sĩ kia đối với hắn vô cùng tôn kính, khiến không ít người trong đoàn làm phim suy đoán thân phận của hắn. Có người nhìn thấy hắn thường xuyên đi cùng Dương Tam nên lén lút suy đoán hai người bọn họ là một đôi.

Dương Tam vẻ mặt đắc ý nhìn Vi Hộ: “Anh nên cảm ơn tôi thật tốt!”

“Tôi cảm ơn cô nhé!”

Dương Tam bất mãn: “Anh không có thành ý gì cả, làm lại! Những người mới như anh vừa vào đoàn phim chắc chắn sẽ bị gây khó dễ. Nhờ tôi nên anh mới có thể thuận lợi hoà nhập với tập thể!”

Vi Hộ nói: “Được rồi, tôi biết một nơi chôn hai bình rượu hoa đào của Lã Động Tân, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi đào trộm, tôi mời cô uống.”

Lúc này Dương Tam mới hài lòng gật đầu.

1.43587 sec| 2399.328 kb