Khương Việt suy đoán, trên con đường mà bọn họ đi, có một chỗ là lỗ hổng không gian và thời gian. Mặc dù mọi người đều hi hi ha ha, nhưng cô ấy lại cảm thấy đây là cách nói có khả năng nhất. Cũng là tình huống dễ xảy ra nhất.

Đó là lý do tại sao bọn họ không gặp qua nhiều người?

Rốt cuộc nếu như ai cũng có thể lui tới thì nhất định là không thể giấu diếm, nhưng mà hiện tại xem ra không có như vậy.

Thập niên 60 không nghe nói có người nào đi qua; đến khi bọn họ đi cũng không nghe nói gì cả. Điều này khiến Khương Việt cảm thấy không phải cái gì mình cũng có thể hiểu được. Mà Hứa Đình là người dân địa phương, cả nhà Thích Ngọc Tú ở trên đỉnh núi kia, rất gần thôn Phượng Hoàng, mặc dù có rất nhiều du khách nhưng nếu có người đặc biệt nghèo xuống núi thì nhất định sẽ bị bàn tán xôn xao.

Ví dụ như Thích Ngọc Tú, thật ra bọn họ cũng bị bàn tán rất nhiều.

Tuy nhiên chỉ là do bọn họ không biết mà thôi.

Dù sao thì trông bọn họ vừa dốt nát lại vừa nghèo nàn, dân trong thôn chỉ có một số lượng cố định như vậy, còn du khách thì cũng đều là người từ trong thành đến đây.

Người có tiền không gây ngứa mắt, ngược lại người nghèo thì lại làm ngứa mắt.

Hứa Đình không nghe bên nhà ngoại nói gì, chứng tỏ là không hề biết.

Nói cách khác, cần có một cơ hội nào đó mới có thể lui tới qua lại, nhưng cơ hội này nhất định là không dễ dàng.

Rất nhiều người không thể nắm bắt được. Nếu cả nhà Thích Ngọc Tú mỗi lần đều có thể tới, chứng tỏ bọn họ biết cơ hội là gì.

Khương Việt thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Cơ hội thì có thể nắm giữ, nhưng lỗ hổng không gian và thời gian thì chưa chắc, cô ấy thấy ở trên mạng có rất nhiều người nói loại lỗ hổng này sẽ biến mất.

Khương Việt xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài một tiếng.

Khương Lãng tiến lại gần, nói: “Chị bị làm sao vậy?” Cậu phát hiện chị gái mình đang chau mày.

Khương Việt nhất quyết rũ bỏ vẻ mặt hiện tại, nói: “Không có chuyện gì đâu” Khương Lãng cho rằng cô ấy đang xem những bình luận về mình trên mạng, nói: “Có chuyện không vui thì chị đừng giữ trong lòng"

Khương Việt: “Không phải đâu, chị không hề quan tâm bọn họ, dù sao thì cuộc sống của chị tốt là được” Khương Lãng gật đầu, nói: “Đúng là như vậy"

Từ khi chị cậu tiến vào giới giải trí, cậu đã hỏi rất nhiều người xung quanh, không thể không nói rằng quyền riêng tư đã bị mất đi không ít, tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là chị cậu đã trở thành một tên tuổi lớn.

“À đúng rồi chị, lúc trước có người chụp được ảnh của chị, nói chị dẫn theo một ‘dạ dày vương và mấy đứa bé đi ăn cơm, có phải là mấy anh em Tiểu Bảo Sơn không? Mọi người vẫn còn liên lạc sao?"

Khương Lãng nói: “Em đã tới rất nhiều lần nhưng không gặp được bọn họ, chị giúp em nhắn với bọn họ một tiếng, em muốn gặp bọn họ, em rất nhớ mấy đứa nhỏ"

Mặc dù gặp nhau chưa được mấy lần nhưng cậu ấy nhớ rất rõ.

Khương Việt: “Chuyện này hãy nói sau đi"

Cô dừng lại một chút, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên, nói: “Có người chụp ảnh bọn chị sao?"

Lãng thản nhiên nói.

“Không chụp được mấy anh em Bảo Châu, chỉ chụp được chị, nghe nói ảnh chụp bị mờ. Khương Khương Việt ậm ừ một tiếng rồi cụp mắt xuống, đột nhiên phát hiện ra vấn đề, thân phận của cô ấy bây giờ là một nữ minh tinh, chỉ cần cô ấy và gia đình chị Thích lui tới thường xuyên, không chừng sẽ khiến người khác chú ý đến bọn họ.

Mà lúc này bọn họ không thể bị chú ý được.

Cô ấy lại xoa huyệt Thái Dương, thật là khiến người ta sầu não.

Khương Lãng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói: “À không phải, chị làm như vậy giống như quý phi nương nương, lại còn một tay xoa huyệt Thái Dương..."

“Ai cần em lo cơ chứ!” Khương Việt buông tay ra, im lặng trong chốc lát, sau đó dứt khoát nói: “Em mau giúp chị một việc Khương Lãng: “Vừa rồi còn hung dữ với em.

Khương Việt gõ đầu cậu, nói: “Thôi nào ngoan ngoan. 843 chữ

0.11659 sec| 2389.07 kb