Vẻ mặt nghiêm nghị, Tần Nguyệt Ca cung kính nói:

- Hầu gia nhìn xa trông rộng, cho dù ty chức không nói người ở phía sau điều khiển mọi chuyện trên hòn đảo này là ai, trong lòng Hầu gia cũng hiểu rõ rồi.

- Tần Nguyệt Ca, từ đầu đến cuối ngươi bày bố mê trận, lừa bổn hầu tới đây, ngươi không sợ bổn hầu truy cứu sao?

Tề Ninh lạnh lùng hỏi:

- Việc bổn hầu gặp người mù xem bói ở ven đường, cũng là do ngươi sắp đặt?

- Dạ!

Tần Nguyệt Ca cũng không chối, cung kính nói:

- Hầu gia mới tới Đông Hải, còn chưa rõ mọi việc, ty chức chỉ có thể dùng hạ sách đó, mong có thể cung cấp thêm chút tin tức cho Hầu gia.

- Cung cấp tin tức?

Tề Ninh hừ lạnh:

- Giả thần giả quỷ, nếu ngươi thật sự muốn cung cấp tin tức cho bổn hầu, chẳng phải đơn giản nhất là viết một công văn cho ta sao?

Tần Nguyệt Ca lắc đầu:

- Hầu gia, cho tới hôm nay, Hầu gia cũng không hoàn toàn tin cậy ở ty chức, nếu như ty chức không bằng không cớ viết cho Hầu gia một công văn, làm sao Hầu gia tin lời ty chức? Chuyện ở Đông Hải rắc rối khó gỡ, tình thế của Đông Hải lúc này, giống như một cây đuốc đặt trên thùng dầu, chỉ một chút sơ suất, liền khiến cho lửa cháy ngập trời, đó không phải là điều ty chức muốn nhìn thấy.

- Ngươi nói bổn hầu không tin ngươi?

Tề Ninh cười nhẹ:

- Chỉ e là Tần pháp tào không tin bổn hầu đó thôi!

- Hầu gia đã nói như vậy, ty chức cũng không giấu diếm.

Tần Nguyệt Ca gật đầu nói:

- Trước khi Hầu gia tới Đông Hải, tuy ty chức cũng có nghe nói về Hầu gia, nhưng cũng không biết Hầu gia là người như thế nào. Mấy đại gia tộc ở Đông Hải giao hảo với rất nhiều quan viên trong triều, ty chức không thể xác định là bao nhiêu người. Bạc là thứ ai cũng cần, mà Giang gia thì không thiếu bạc. Năm đó Giang gia tiếp nhận việc buôn bán trên biển, sau đó được triều đình đặc biệt cho phép, tự thành lập đội hộ vẹ trên biển, nếu không phải bạc liên tục đổ vào tay nhiều quan viên trong triều, thì làm sao có thể đạt được mục đích?

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Bởi vậy ngươi lo lắng Cẩm Y Tề gia cũng nhận bạc của Giang gia?

- Thế sự khó lường.

Tần Nguyệt Ca thở dài:

- Có một số người vốn không thể bị mua chuộc, sau cùng vẫn bị mua chuộc, cho nên ty chức phải cẩn thận.

- Ngươi để người mù xem bói dẫn dắt bổn hầu tới Túy Liễu các, tìm Thính Hương cô nương, mục đích đương nhiên là muốn ta biết có một người vẫn thường xuyên đến thăm Thính Hương.

Tề Ninh chăm chú nhìn vào mắt Tần Nguyệt Ca:

- Trước khi Đạm Đài đại đô đốc tự sát, vị đại ca của Thính Hương cô nương vừa vặn xuất hiện ở Túy Liễu các, bởi vậy ta đoán được, vị đại ca kia có liên quan tới cái chết của đại đô đốc.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Hầu gia có đoán được người nọ là ai không?

- Ban đầu ta thật sự không đoán ra.

Tề Ninh nói:

- Thậm chỉ ta nghĩ, không biết vị đại ca của Thính Hương cô nương, có phải là Đạm Đài đại đô đốc? Đạm Đài đại đô đốc luôn rất khiêm nhường, quanh năm hắn sống trong quân, tuy người người đều biết đến danh tiếng của đại đô đốc, nhưng biết mặt đại đô đốc lại không có mấy người. Một người chịu áp lực quá lớn, lại không muốn nói cho người bên cạnh mình biết, thì có thể sẽ tìm cách thả lỏng tinh thần, giảm bớt áp lực.

Dừng một chút, hắn lắc đầu nói tiếp:

- Nhưng nghe Thính Hương miêu tả hình dáng của vị đại ca kia, ta thấy không phù hợp, cho nên không còn nghĩ như vậy nữa.

Tần Nguyệt Ca khẽ gật đầu, nói:

- Chúng ta biết, Hầu gia nhìn thấy Thính Hương cô nương, nhất định sẽ cố gặng hỏi một chút manh mối. Thính Hương cô nương chất phác đơn thuần, đương nhiên Hầu gia có thể dễ dàng biết được những bí mật mình cần biết.

- Bởi vậy sau đó ta lại đoán, vị đại ca kia, có thể là vị Hắc Hổ Sa nổi danh trên biển.

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Từ miêu tả của Thính Hương cô nương cho thấy, không phải là không có khả năng đó. Hơn nữa Hắc Hổ Sa có thể hàng phục các đám hải tặc trong một thời gian ngắn, đương nhiên hắn có năng lực hơn người. Hắn dám cầm đầu hải tặc quấy rối thủy quân Đông Hải khắp nơi, sự can đảm đó cũng không phải là người bình thường có thể sánh kịp. Nếu nói hắn một mình lên bờ, tới thành Cổ Lận, ta thấy cũng không có gì lạ.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Nếu Hắc Hổ Sa nghe Hầu gia khen ngợi mình như vậy, nhất định sẽ rất vinh hạnh.

- Nếu như vị đại ca đó thật sự là Hắc Hổ Sa, chuyện lại càng thú vị.

Tề Ninh nói:

- Lần cuối cùng gặp Thính Hương, Hắc Hổ Sa nói là muốn đi gặp một người, hơn nữa không biết chuyến đi này sống chết thế nào. Ta tự hỏi, người có thể khiến Hắc Hổ Sa bất chấp nguy hiểm đi gặp, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắc Hổ Sa to gan lớn mật, ở đất Đông Hải này, lại có ai có thể khiến hắn phải e dè lo sợ?

- Lúc đó Hầu gia đã sớm nghĩ tới!

Tề Ninh nói:

- Ta nghĩ tới nghĩ lui, kết luận chỉ có một khả năng, người mà Hắc Hổ Sa muốn gặp, đương nhiên là đại đô đốc thủy quân Đông Hải Đạm Đài Chích Lân!

Tần Nguyệt Ca nhướng mày, nói:

- Hầu gia thật cơ trí, lại nghĩ ra điểm này.

- Cũng không phải bổn hầu thông minh, mà là sau đó bổn hâu liên kết những đầu mối trước đó, mới có phán đoán như vậy.

Tề Ninh nói:

- Theo ta biết, mấy ngày đó đại đô đốc trở về phủ đại đô đốc chơi đùa với con, trước đó hai ngày, tất cả đều tốt đẹp. Nhưng tới ngày thứ ba, cả ngày đại đô đốc đầy bụng tâm sự, thậm chí đêm đó đột nhiên tự sát, có nghĩa là đêm trước đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, khiến tâm trạng của đại đô đốc bị khủng hoảng.

Tần Nguyệt Ca khẽ gật đầu, hỏi:

- Vậy Hầu gia có biết là đêm trước đó đã xảy ra chuyện gì, mới khiến tinh thần đại đô đốc thay đổi lớn như vậy?

Tề Ninh nói:

- Trước đêm tự sát, Đạm Đài đại đô đốc ăn cơm xong, đi tới thư phòng, sau đó sắp tới giờ Tý canh ba mới đi ra.

Tề Ninh từ tốn nói, hắn tin những tin tức có được từ miệng Hầu tổng quản, là không sai:

- Trong khoảng thời gian đó, ngọn đèn trong thư phòng của đại đô đốc vẫn sáng, hơn nữa trong lúc đại đô đốc đang ở trong thư phòng, người trong phủ không ai dám tới quấy rầy. Bởi vậy cho nên, ngay cả Hầu tổng quản của phủ đo đốc cũng cho rằng đại đô đốc luôn ở trong thư phòng, không có ra ngoài.

- Tối hôm đó, thật sự là đại đô đốc bày bố mê trận.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Đêm đó đại đô đốc muốn đi gặp một người, hơn nữa trước đó đã ước định, quyết không để người ngoài biết được cuộc gặp mặt đó. Bởi vậy đại đô đốc cố ý thắp đèn trong thư phòng, nhưng người thì đã rời đi.

Tề Ninh cũng không gặng hỏi vì sao Tần Nguyệt Ca biết điều đó, chỉ tiếp tục nói:

- Cẩn thận như vậy, cho thấy đương nhiên người mà đại đô đốc đi gặp, không phải là nhân vật bình thường, hơn nữa chuyện hai người muốn nói, cũng không đơn giản.

Đưa mắt nhìn quanh, hắn mới chậm rãi nói tiếp:

- Ban đầu ta vẫn luôn suy nghĩ, tối hôm đó đại đô đốc nghe được tin tức gì. Bây giờ ta đã hiểu, tối hôm đó Hắc Hổ Sa hẹn gặp Đạm Đài đại đô đốc, là để báo cho đại đô đốc biết việc đảo Hải Phượng lén tàng trữ binh khí.

- Hầu gia, ngài nghĩ là đại đô đốc tiết lộ việc này với đại đô đốc?

Tần Nguyệt Ca hỏi.

Tề Ninh nói:

- Hắc Hổ Sa cầm đầu đám hải tắc Đông Hải đã hơn hai năm, hơn nữa trở thành một lực lượng có thực lực nhất trên biển Đông Hải, thuộc hạ của hắn đều là những kẻ liều mạng, lăn lộn trên biển nhiều năm. Đương nhiên triều đình muốn dùng mọi biện pháp để tiêu diệt, đám người đó. Nếu có người muốn mưu phản, thì làm sao có thể bỏ qua một lực lượng như vậy?

- Hầu gia muốn nói, người mưu phản muốn mua chuộc Hắc Hổ Sa?

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Có người muốn làm phản ở Đông Hải, thì không thể không lo ngại sự tồn tại của thủy quân Đông Hải, nếu không đối phó được thủy quân Đông Hải, thì chưa nói đánh lấy Đông Hải, mà e rằng ngay cả thành Cổ Lận cũng không lấy được.

Như vô tình, hắn liếc nhìn người áo đen trước sau vẫn không hé răng:

- Theo ta hiểu, Hắc Hổ Sa cầm đầu đám hải tặc hai năm, cũng không cướp bóc quá nhiều ở vùng bờ biển, ngược lại luôn đối địch với thủy quân Đông Hải, đương nhiên sẽ là đối tượng lôi kéo làm phản.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Ý Hầu gia muốn nói, thật ra Hắc Hổ Sa và tên phản tặc kia là một bọn? Đã như vậy, vì sao Hắc Hổ Sa lại muốn bí mặt gặp mặt Đạm Đài đại đô đốc? Trước đó, Hắc Hổ Sa và thủy quân Đông Hải như nước với lửa, không đội trời chung, vì sao hắn lại muốn tiết lộ tin tức có người mưu phản cho Đạm Đài đại đô đốc, việc này về tình lý, dường như không ổn.

Tề Ninh thở dài:

- Đúng là không ổn, nếu như thủy hỏa bất dung, vì sao có thể gặp mặt bí mật? Rốt cuộc Hắc Hổ Sa muốn làm cái gì? Tần pháp tào, ngươi am hiểu điều tra vụ án, hãy giúp ta phán đoán một chút, rốt cuộc chuyện đó là vì sao?

- Hầu gia, có thể có khả năng, Hắc Hổ Sa biết được có người muốn làm phản, thậm chí biết được kế hoạch đó, cho nên mới đánh cược, muốn tiết lộ cho Đạm Đài đại đô đốc để tranh công, giành phần thưởng!

Tần Nguyệt Ca nói:

- Dù sao một nhân vật như Hắc Hổ Sa, nếu có thể quy hàng triều đình, hơn nữa cung cấp chứng cứ mưu phản quan trọng, đương nhiên triều đình sẽ không bạc đãi.

Tề Ninh lắc đầu cười nói:

- Ta chỉ nghi ngờ chứng cứ mưu phản trong tay Hắc Hổ Sa không đủ.

- Ồ?

- Khởi binh mưu phản ở Đông Hải, là việc vô cùng hệ trọng, có thể khiến cả một gia tộc phải rơi đầu.

Tề Ninh nói:

- Vốn đã bị giám thị, hơn nữa bên cạnh còn có đại quân triều đình đồn trú, bất kỳ ai muốn làm phản, đương nhiên sẽ phải vô cùng cẩn thận, không dám có chút sơ sẩy nào. Cho dù bọn họ muốn lôi kéo Hắc Hổ Sa, thì trước khi hoàn toàn xác định được Hắc Hổ Sa là người một nhà, tuyệt đối bọn họ sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào không nên tiết lộ. Nói cách khác, cho dù Hắc Hổ Sa thực sự có ý định liên thủ mưu phản, thì trước khi thật sự ra tay, đôi bên đều sẽ có điều giấu diếm đối phương, không ai muốn giao tính mạng của mình vào tay đối phương cả.

Tần Nguyệt Ca khẽ gật đầu, hỏi:

- Nếu Hắc Hổ Sa không nắm giữ được nhiều chứng cứ mưu phản, vậy thì khi gặp mặt Đạm Đài đại đô đốc, hắn phải nói gì với Đạm Đài đại đô đốc?

- Tuy song phương đều không thật sự nói rõ ngọn ngành, nhưng việc Hắc Hổ Sa bị người lôi kéo, hẳn là không sai.

Tề Ninh nói:

- Nếu như ta là Hắc Hổ Sa, ta sẽ không đồng ý ngay lập tức, nhưng cũng không cự tuyệt ngay. Nhưng vì đã biết, quả thực có người muốn mưu phản ở Đông Hải, cho nên Hắc Hổ Sa sẽ cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu mưu phản, cố gắng tìm hiểu bí ẩn trong chuyện đó, càng nắm rõ tình huống, đến thời điểm mấu chốt, con át chủ bài mà mình nắm giữ, sẽ càng lớn.

Chắp hai tay sau lưng, Tề Ninh nhìn quanh, rồi lại nói:

- Bí mật trên đảo Hải Phượng này, đương nhiên không phải Tần pháp tào phát hiện đầu tiên. Chính miệng ngươi từng nói, thời gian cuốn vào chuyện này cũng không lâu, thế nhưng việc tìm địa đạo dẫn tới kho chứa, mất gần hai năm. Như vậy, bí mật trên đảo Hải Phượng này, đã có người phát hiện từ lâu rồi.

- Ý Hầu gia muốn nói…

- Hắc Hổ Sa!

Tề Ninh nhìn về phía người áo đen kia, vẻ mặt điềm tĩnh, gằn từng tiếng một:

- Người muốn vạch trần đại án mưu phản này, đương nhiên là ngươi! Không biết bổn hầu đoán có đúng không, Hắc Hổ Sa?

 

0.80734 sec| 2444.43 kb