Người áo đen nghe Tề Ninh gọi mình là Hắc Hổ Sa, trong mắt hiện ra vẻ kinh dị, lập tức cười vang, nói:

- Tần huynh, chỉ cần một câu nói này của Hầu gia, đã đủ chứng minh, quả thật huynh không nhìn lầm người.

Y đưa tay gỡ khăn che mặt xuống, để lộ ra một khuôn mặt góc cạnh phân minh.

Dưới ánh sáng lờ mờ của thanh hỏa chiết tử, đường nét khuôn mặt của người áo đen kia vẫn rất rõ ràng. Da y ngăm đen, chỉ nhìn hình dạng, dường như chỉ chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm mươi tuổi, nhưng vì dáng vẻ trầm ổn, cho nên cũng có thể đoán là bốn mươi. Đôi mắt y hết sức sắc bén, sáng ngời, chỉ cần nhìn đôi mắt người này, đủ biết là một người tràn trề tinh lực.

Tề Ninh thở dài:

- Thật ra ta rất không mong đợi nhìn thấy kết quả này.

Trong nhất thời, Tần Nguyệt Ca không hiểu ngay, lộ vẻ nghi hoặc, Tề Ninh nói:

- Nếu Hắc Hổ Sa ở chỗ này, vậy thì đương nhiên chiến dịch hành động Bộ Sa mấy ngày trước đây, đã hoàn toàn thất bại.

Người áo đen chắp tay nói:

- Tại hạ là thổ phỉ Hắc Hổ Sa, hàng thật, giá thật!

- Nếu vậy, người trên Vô Danh đảo là ai?

Tề Ninh cười khổ, nói:

- Thẩm tướng quân tự tay lập kế hoạch cho chiến dịch Bộ Sa, hơn nữa hành động thuận lợi, chỉ đánh một trận đã thành công. Hôm nay, đầu của Hắc Hổ Sa còn đang ở đại doanh của thủy quân Đông Hải, xin hỏi rốt cuộc trên biển có mấy Hắc Hổ Sa?

- Hầu gia yên tâm, ở toàn bộ Đông Hải, chỉ có một Hắc Hổ Sa có thể khiến thủy quân Đông Hải ngày đêm không yên.

Người áo đen rất trấn định:

- Mấy năm nay tại hạ ở Đông Hải, cũng chưa từng nghe nói, còn có một Hắc Hổ Sa khác.

Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt người áo đen, hỏi:

- Nghe nói Hắc Hổ Sa mắc bệnh không tiện nói ra, vì lo sợ thuộc hạ có người nhân cơ hội làm phản, cho nên muốn tìm một đảo nhỏ hẻo lánh để dưỡng bệnh, không biết có đúng không?

Người áo đen ngửa hai tay ra, thản nhiên cười nói:

- Hầu gia cảm thấy tại hạ có vẻ gì đang bị bệnh không?

- Bổn hầu còn nghe nói, lúc Hắc Hổ Sa tập kích quấy rối vùng ven biển, đã bắt cóc không ít đại phu.

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Trong đó có một đại phu họ Hồ, y thuật khá cao minh, được Hắc Hổ Sa giữ ở bên người, không biết có việc này không?

- Huynh đệ trên biển muốn sống sót, khó tránh khỏi quấy rối vùng ven bờ.

Người áo đen nói:

- Bất quá Hầu gia có thể phái người điều tra, hai năm nay mặc dù huynh đệ trên biển có lên bờ quấy phá, nhưng có tàn sát người dân vô tội không? Về phần đại phu, hễ vị nào có chút năng lực, cũng đều vào trong thành, làm sao có thể ở thôn xóm ven biển? Tại hạ cũng bắt cóc vài tên lang trung vân du bốn phương, để giúp các huynh đệ điều trị một số bệnh tật thông thường. Về phần Hồ đại phu có y thuật cao minh, quả thật ở Đông Hải có một người như vậy, nhưng tại hạ lại chưa từng gặp mặt.

- Nếu tất cả như lời ngươi nói, vậy có phải ta nằm mơ không?

Tề Ninh thở dài nói:

- Mấy ngày trước, bổn hầu đích thân tham dự chiến dịch Bộ Sa, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy thi thể Hắc Hổ Sa và Hồ đại phu.

- Tại hạ biết mấy ngày trước thủy quân Đông Hải đã tiến hành một chiến dịch, cũng không ngờ lại là chuyện này.

Người áo đen thở dài:

- Hóa ra tại hạ đã chết!

Tề Ninh nói:

- Nếu theo lời của phía quan phủ, thì ngươi quả thật đã chết rồi.

- Nếu triều đình nói tại hạ đã chết, tại hạ thật sự có giải thích cũng không xong.

Người áo đen thản nhiên cười nói:

- Nếu bây giờ ta đứng ra nói cho mọi người biết, kế hoạch của vị Thẩm tướng quân kia vẫn chưa thành công, chỉ sợ triều đình và dân chúng cũng không tin. Ngay cả những huynh đệ trên biển, cũng không phải ai cũng từng gặp mặt ta, bởi vậy khi thủy quân Đông Hải để lộ tin tức, rằng Hắc Hổ Sa đã chết, mọi người đều sẽ tin là thật.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Không có mấy người thật sự gặp mặt Hắc Hổ Sa, cho nên kế hoạch tỉ mỉ do Thẩm tướng quân vạch ra, giết chết được Hắc Hổ Sa, triều đình rất thỏa mãn, dân chúng rất vui mừng, ngay cả các huynh đệ thủ hạ của ngươi cũng đều hoảng sợ. Bây giờ ngươi đứng ra nói Thẩm tướng quân giết lầm người rồi, triều đình cũng chỉ nghĩ đây là thủ đoạn vụng về của hải tặc, không ngoài mục đích muốn trấn an đám hải tặc đồng bọn.

Người áo đen than thở:

- Bởi vậy ta đành phải chấp nhận là mình đã chết, có giải thích cũng không được.

Y chăm chú nhìn Tề Ninh, hỏi:

- Vậy thì vì sao Hầu gia tin rằng tại hạ là Hắc Hổ Sa?

- Cũng không phải ta tin ngươi là Hắc Hổ Sa, mà ta nghĩ chiến dịch Bộ Sa thật sự là tiến hành quá thuận lợi.

Tề Ninh thở dài:

- Hắc Hổ Sa vừa vặn sinh bệnh, bên cạnh hắn vừa vặn có người nằm vùng của Thẩm tướng quân, hơn nữa một người trong số đó lại vừa vặn giao hảo với Hồ đại phu, nhờ đó mới biết được tin tức Hắc Hổ Sa bí mật lên đảo dưỡng bệnh. Lúc chiến dịch xảy ra, Hồ đại phu vốn có thể là một nhân chứng quan trọng cũng bất ngờ bị giết chết, mặc dù có câu “Vô xảo bất thành thư” (Không khéo thì không viết thành sách được), nhưng quá nhiều điều trùng hợp vừa khéo như vậy, khiến ta cảm thấy kỳ lạ.

Người áo đen nói:

- Bởi vậy Hầu gia nghi ngờ hành động của vị Thẩm tướng quân kia có nhiều điểm đáng ngờ.

- Nếu như ngươi thực sự đã chết, Thẩm tướng quân sẽ là công thần của triều đình.

Tề Ninh nói:

- Hắn sẽ được triều đình phong thưởng, hơn nữa tiền đồ vô lượng. Thế nhưng hôm nay ngươi còn sống, vị Thẩm tướng quân kia phải làm sao bây giờ? Vì sao trên hòn đảo nhỏ kia có Hắc Hổ Sa và Hồ đại phu? Chẳng lẽ những người đó đều do Hắc Hổ Sa sắp xếp, cố ý để Thẩm tướng quân lập được công lao. Chẳng lẽ trong lúc vô tình, Thẩm tướng quân lại lập được đại công?

- Thẩm Lương Thu được xưng là Đệ Nhất Trí Tướng của thủy quân Đông Hả!

Tần Nguyệt Ca đột nhiên lên tiếng:

- Đạm Đài đại đô đốc luôn coi trọng Thẩm Lương Thu. Trên thực tế, từ khi Đạm Đài đại đô đốc nhậm chức, mọi kế sách của thủy quân Đông Hải đều có Thẩm Lương Thu tham gia chế định. Tuy nhiên, Thẩm Lương Thu rất khiêm nhường, triều đình và dân chúng đều biết đến Đạm Đài Chích Lân, nhưng biết rất ít về Thẩm Lương Thu, đó cũng là điểm thông minh của Thẩm Lương Thu.

Tề Ninh “A” một tiếng, Tần Nguyệt Ca tiếp tục nói:

- Cho nên ty chức rất khó tin, với tính cách của Thẩm Lương Thu, vậy mà trước khi nắm giữ tất cả chi tiết của kế hoạch, lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

Tề Ninh cười nói:

- Tần pháp tào, ý ngươi muốn nói, dường như Thẩm tướng quân biết Hắc Hổ Sa bị giết là giả, ta không nghe lầm chứ?

- Hầu gia cũng từng nói, chiến dịch Bộ Sa từ đầu đến cuối, không những là do một tay Thẩm Lương Thu vạch ra, mà còn tiến hành hết sức thuận lợi. Hầu gia cơ trí, đương nhiên có thể nhìn ra sự khác thường ở trong đó.

Vẻ mặt nghiêm nghị, Tần Nguyệt Ca nói.

Tề Ninh hơi trầm ngâm một chút, mới nói:

- Trước hết chưa nói tới, người mà Thẩm Lương Thu giết chết là Hắc Hổ Sa thật hay giả.

Hắn hướng về phía người áo đen, hỏi:

- Nếu như ngươi là Hắc Hổ Sa, vậy thì trước khi đại đô đốc tự sát, ngươi có bí mật hẹn gặp đại đô đốc không?

Người áo đen gật đầu:

- Trước đêm tự sát, quả thật là đại đô đốc đã gặp mặt tại hạ.

- Sau khi gặp ngươi, tối hôm sau đại đô đốc treo cổ tự sát. Hắc Hổ Sa, rốt cuộc ngươi đã nói gì với đại đô đốc?

Người áo đen chắp tay nói:

- Hầu gia, tại hạ có thể lấy đầu của mình ra đảm bảo, đại đô đốc tuyệt đối không thể tự sát. Nếu như tất cả đều thuận lợi, hiện giờ tình hình Đông Hải đã khác. Chỉ có thể nói, tại hạ đã đánh giá thấp thủ đoạn của bọn người kia, cũng đánh giá cao năng lực của Đạm Đài đại đô đốc.

- Ngươi nói như vậy là có ý gì?

Tề Ninh nhíu mày nói:

- “Bọn người kia” mà ngươi nói, là ai?

Hắc Hổ Sa nghiêm nghị nói:

- Hầu gia, tại hạ mạo muội hỏi một câu, Đạm Đài đại đô đốc qua đời, cho tới bây giờ, ai mới là người thật sự được lợi?

- Ai là địch nhân của Đạm Đài đại đô đốc, đều là người được lợi.

Tề Ninh nhìn vào mắt Hắc Hổ Sa, nói:

- Thậm chí ngay cả ngươi, cũng không thể nói không phải là người được lợi.

Hắc Hổ Sa lắc đầu, nói:

- Hầu gia, hoàn toàn ngược lại, tại hạ không những không phải là người được lợi, mà còn là người bị hại!

Ánh mắt sâu xa, y chậm rãi nói:

- Nếu như đại đô đốc không chết, thì hẳn là tại hạ và rất nhiều huynh đệ thuộc hạ, đã được chiêu an rồi.

- Chiêu an?

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ tối hôm đó ngươi đi gặp đại đô đốc là vì việc chiêu an?

Hắn hỏi với vẻ hoài nghi.

Hắc Hổ Sa nghiêm mặt nói:

- Trong những việc được nói tới tối hôm đó, việc chiêu an là đầu tiên. Hơn nữa, tối hôm đó đại đô đốc chấp nhận yêu cầu của tại hạ, đồng ý cho bọn ta được chiêu an.

Nói tới đây, Hắc Hổ Sa lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ màu đen, ném tới cho Tề Ninh. Tề Ninh đón lấy mở ra, bên trong là một ngọc bội làm bằng mặc ngọc. Ngọc bội này hình con cá chép, toàn thân đen thui.

- Đây là vật gì?

Tề Ninh hơi ngạc nhiên.

Hắc Hổ Sa nói:

- Hầu gia nhìn kỹ đuôi cá, ở đó có một ký hiệu, tuy rất nhỏ, nhưng với nhãn lực của Hầu gia, rất dễ nhìn ra được.

Tề Ninh cần ngọc bội đen tuyền kia lên, Tần Nguyệt Ca cũng giơ hỏa chiết tử lên, soi cho hắn. Tề Ninh xem kỹ, mới phát hiện, trong đường gợn sóng của đuôi cá, quả thật có một ký hiệu rất nhỏ, rõ ràng là được chạm khắc nên. Tuy nhiên con cá chép mặc ngọc này vốn không lớn, ký hiệu càng nhỏ xíu, tuy có thể miễn cưỡng thấy được ký hiệu, nhưng không thể nhìn rõ đó là cái gì.

Tề Ninh nhíu mày, nhìn về phía Hắc Hổ Sa, ánh mắt lộ vẻ nghi vấn, Hắc Hổ Sa giải thích:

- Nếu Hầu gia đem vật này tới Tạo Bạn Giám của hoàng cung, nhất định người của Tạo Bạn Giám sẽ lập tức nhận ra.

- Ý ngươi là, đây là vật trong cung?

Tề Ninh lập tức hiểu ra.

Hắc Hổ Sa nói:

- Đúng vậy. Con cá chép mặc ngọc này do tiên hoàng ban cho Kim Đao lão Hầu gia. Đối với người trên biển, cá chép là vật may mắn, năm xưa Kim Đao lão Hầu gia lập công được ban thưởng, con cá chép mặc ngọc này là một trong số đồ vật được ban cho. Sau khi Đạm Đài Chích Lân nhận chức đại đô đốc, Kim Đao lão Hầu gia ban cá chép mặc ngọc này cho đại đô đốc. Theo lời đại đô đốc nói, những năm qua, đại đô đốc luôn mang cá chép mặc ngọc này bên người.

- Nếu vậy, vì sao bây giờ nó lại ở trong tay ngươi?

Tề Ninh nhíu mày nói.

- Ngoại trừ đại đô đốc tự tay lấy ra, còn ai có thể lấy được vật ấy trên người đại đô đốc?

Hắc Hổ Sa nghiêm mặt nói:

- Hầu gia, đây là vật mà tối hôm đó đại đô đốc giao cho tại hạ, cũng coi như là tín vật, để cam đoan sẽ không thất tín với tại hạ.

- Đại đô đốc giao một vật trọng yếu như vậy cho ngươi, là vì cam đoan với ngươi, sẽ không thất tín với ngươi?

Tề Ninh trừng mắt nhìn Hắc Hổ Sa, gằn từng chữ:

- Hắc Hổ Sa, ngươi có năng lực gì, để được đại đô đốc tín nhiệm, thậm chí đồng ý hứa hẹn với ngươi? Ngươi đã nói muốn được triều đình chiêu an, vậy thì vì sao trước đó lại hết lần này tới lần khác coi thủy quân Đông Hải là kẻ địch? Theo ta được biết, trên tay ngươi dính đầy máu tươi của thủy binh Đông Hải, vậy mà đại đô đốc lại rộng lượng như vậy đối với ngươi?

 

1.47052 sec| 2447.492 kb