Người bắt rắn giơ cái xiên thép lên, đại hán kia nhất thời chưa chết hẳn, thân thể lơ lửng giữa không trung vẫn đang giãy dụa. Người bắt rắn kia sắc mặt dữ tợn, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, giống như nhìn người khác chết đi là một niềm vui thú cực lớn.

Dương Ninh lạnh cả người, hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là một người bắt rắn thông thường, nhưng hiện giờ xem ra, người bắt rắn này không phải loại lương thiện. Vừa rồi y thoát ra từ trong bụi cỏ dại, tuy rằng thân hình tráng kiện, nhưng động tác lại hết sức nhanh nhẹn, hơn nữa tốc tốc độ ra tay cực nhanh, một chiêu liền đâm thủng cổ họng đại hán, đây tuyệt đối không phải thân thủ người bắt rắn bình thường có được.

Dương Ninh nhìn cách ăn mặc của y, phát hiện người bắt rắn kia cuốn khăn trùm đầu, đột nhiên nghĩ đến Thế tử Thục Vương gặp qua ở kinh thành, người này quấn khăn trùm đầu cũng hơi giống những người hầu thủ hạ của Thế tử Thục Vương.

Hắn biết rõ đây là trang phục thường gặp ở khu Ba Thục, nhưng nơi này chính là Kinh Nam, cũng không phải đất Thục, không biết vì sao người này lại xuất hiện ở eo núi này.

Đại hán kia giãy dụa vài cái, thân hình từ từ vô lực, cuối cùng tứ chi mềm nhũn rủ xuống. Lúc này người bắt rắn mới hất lên nhẹ nhàng, quăng thi thể đại hán kia xuống mặt đất, lập tức chọc xiên thép qua bên cạnh, vươn tay lấy ra thứ gì đó trong lồng ngực. Trong bóng tối, Dương Ninh không thấy rõ ràng lắm, chỉ thấy người bắt rắn kia rắc bột phấn về phía thi thể kia, trong lòng hắn nghi hoặc, thầm nghĩ đại hán kia đã chết rồi, người bắt rắn này lại còn làm gì?

Người bắt rắn đổ một ít bột phấn lên thi thể kia, lập tức thu vào trong lòng, cắt rắn lớn còn lại thành vài đoạn ném vào trong túi da.

Dương Ninh lại ngửi thấy một mùi hôi thối xông vào mũi, đang kỳ quái, lại phát hiện thi thể kia bỗng nhiên bốc lên một đám khói trắng, sương khói hơi nhạt, Dương Ninh vẫn thấy rất rõ ràng.

Người bắt rắn hiển nhiên thường xuyên bắt rắn, động tác hết sức thành thạo, trong chốc lát cắt xong cả con rắn lớn, lúc này mới đứng dậy, một tay cầm xiên thép, một tay cầm túi da, không thèm nhìn thi thể kia, quay người rời đi.

Dương Ninh xác định người bắt rắn đã đi xa, lúc này mới nhích tới gần. Vừa liếc nhìn, hắn thiếu chút nữa nôn mửa, chỉ thấy thi thể đại hán kia giờ phút này chỉ còn lại gần một nửa, da thịt thối rữa, xương trắng ơn ởn, nửa người trên cả da lẫn xương đã biến mất, chỉ còn lại một bãi nước máu trên mặt đất, nữa thân thể còn lại giờ phút này vẫn đanh nhanh chóng thối rữa, mùi hôi thối kia chính là phát ra từ thi thể này.

Dương Ninh che mũi, lưng lạnh lẽo. Tuy nói đại hán này cũng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng người bắt rắn kia tùy tiện giết chết, hơn nữa hòa tan thi thể, tâm ngoan thủ lạt, quả thực vô cùng độc ác. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai lại nghĩ tới một người trong khoảng thời gian ngắn như vậy ngay cả da thịt xương cốt đều hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Chợt hắn nghe một tiếng chim trầm thấp vang lên, truyền tới từ không trung. Dương Ninh ngẩng đầu, trong màn đêm, thấy được một con chim diều hâu to lớn bay vút qua trên đỉnh đầu, tiếng kêu vang như dã thú.

Dương Ninh biết được trong núi này còn có người bắt rắn độc ác kia, cảm thấy càng phải cẩn thận, thầm nghĩ vừa rồi người bắt rắn mai phục, sau đó không hỏi đen trắng đột nhiên tập kích, mình càng phải cẩn thận hơn, chớ để bị người bắt rắn kia đột nhiên tập kích.

Hắn nhìn phương hướng người bắt rắn vừa rời đi, mặc dù trong lòng rất nghi hoặc lai lịch của đối phương, nhưng hiện giờ hắn vốn bị người khác đuổi bắt, cũng không cần phải gây thêm phiền toái, hắn lần về một phương hướng khác.

Khu nhà cũ Tề gia bị một đám người khống chế, hơn nữa đã mấy năm rồi, Hầu phủ ở kinh thành hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện này, đây đương nhiên là chuyện đáng sợ.

Càng khiến Dương Ninh ngạc nhiên chính là, đám người này lợi dụng Tề Trừng khống chế khu nhà cũ, ba năm qua vẫn đưa thuế má tới kinh thành, chính vì như vậy, phía Hầu phủ từ đầu tới đuôi đều không hề sinh nghi. Nhưng đám người này làm như vậy nhằm mục đích gì, chúng ở nơi này ba năm, nếu như quả thực có âm mưu gì, đó tuyệt đối không phải việc nhỏ.

Người cầm đầu của đám người này xem ra là Triệu Uyên Phòng thu chi được người khác gọi là Phán quan, nhưng Dương Ninh cảm giác chỉ sợ phía sau còn có người khác điều khiển.

Cẩm Y Hầu chính là thế gia công huân của đế quốc, địa vị tôn quý, cho dù là trọng thần quan cao trong triều cũng chưa chắn dám tùy tiện ra tay với Cẩm Y Hầu. Đám người Triệu Uyên này lại dám khống chế khu nhà cũ, thậm chí bố trí bẫy rập hãm hại Thế tử Cẩm Y, đây đương nhiên không phải người bình thường dám làm.

Bố trí bẫy rập ở nhà kho, lợi dụng Yên Vũ Hải Đường bức bách Cố Thanh Hạm làm chuyện cẩu thả với mình, thủ đoạn ti tiện này, tuyệt đối không phải khởi đầu.

Triệu Uyên cũng nói rõ ràng, muốn dùng việc này khống chế mình, phía sau đương nhiên còn có âm mưu lớn hơn.

Nếu mình có thể thoát thân, đương nhiên phải diệt trừ đám người này, nhưng Dương Ninh cũng biết những người này xây dựng tổ chức nơi này mấy năm, chắc chắn đã có thế lực, nếu dựa vào mình sính cái dũng của thất phu, chẳng những không cách nào diệt trừ những người này, chỉ sợ còn bị hại ngược lại, cho nên trước khi ra tay, chắc chắn phải điều người tới, phương pháp tốt nhất, đương nhiên là triệu tập binh mã từ chỗ Thái Thú Giang Lăng tới vây giết.

Với thân phận Thế tử Cẩm Y, điều động binh mã ở chỗ Thái Thú Giang Lăng, hẳn không phải việc gì khó.

Đang nghĩ ngợi sau khi thoát thân nên đi nơi nào, liền nghe bên cạnh chợt nổi kình phong, một lưỡi đao sắc bén từ bên cạnh đã chém tới mình.

Dương Ninh phản ứng nhanh chóng, cũng không né tránh, trái lại hơi khom người xuống, nhào tới gần phía kình phong ập tới, đụng vào một người. Tốc độ của hắn cực nhanh, hiển nhiên người nọ cũng không ngờ Dương Ninh lại có hành động như vậy, Dương Ninh dùng toàn lực va chạm, người nọ ôi một tiếng, nhưng thân thể người này cường tráng, thân thể Dương Ninh đơn bạc, khi va chạm, tuy rằng người nọ lui về phía sau hai bước nhưng không ngã xuống.

Dương Ninh đương nhiên sẽ không cho gã cơ hội xuất đao lần thứ hai, thời điểm này, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, cánh tay hắn duỗi ra, hàn nhận đã chạm vào ngực đối phương.

Hắn nắm như lòng bàn tay chỗ yếu hại trên cơ thể người, mặc dù dưới tình thế cấp bách, nhưng cũng dễ dàng đoán được chỗ hiểm của đối phương. Hàn nhận nhẹ nhõm đâm vào ngực người nọ, hắn lập tức rút ra, lách mình qua một bên. Thân thể người nọ lảo đảo, đi về phía trước một bước mới ngã xuống đất, Dương Ninh nhìn cách ăn mặc của người này, biết là cùng một đám với Triệu Uyên.

Chợt nghe một tiếng cười lạnh:

- Thế tử quả nhiên thủ đoạn hay, chỉ là ngươi đã không còn đường để đi.

Đúng là giọng Triệu Uyên, Dương Ninh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cách vài bước, một bóng người đang đứng đó, trong tay nâng một thứ, nhìn kỹ, là một chiếc nỏ tên, đang chĩa vào mình.

- Thế tử xuất thân võ môn, đương nhiên biết rõ đây là cái gì.

Triệu Uyên như cười như không:

- Chỉ cần nhấn nhẹ nhàng, cái mạng nhỏ của Thế tử sẽ kết thúc ở đây.

Ánh mắt Dương Ninh lạnh lẽo, nghe được tiếng động vang lên sau lưng, quay đầu liếc nhìn, thấy hai người một trái một phải tay cầm đại đao, đang lạnh lùng nhìn mình.

- Ngươi chính là Tề Ninh?

Một người nhìn thấy gương mặt của Dương Ninh, lắp bắp kinh hãi, cười gằn nói:

- Hóa ra ngươi chính là Thế tử Cẩm Y sao, không thể tưởng được chúng ta lại gặp mặt nhanh như thế. Lúc trước ngươi hung hăng càn quấy ở thôn Lỗ Vương như vậy, ngay cả La Tổng quản cũng bị ngươi đánh gãy gân chân, hại hắn không thể đứng dậy, không nghĩ tới lại rơi vào tay chúng ta chứ?

Dương Ninh nghe vậy, trong lòng biết người này đích thị là một trong những tùy tùng đi theo La Tổng quản tới thôn Lỗ Vương.

Triệu Uyên ồ một tiếng, dò xét Dương Ninh vài lần, cười nói:

- Hóa ra kẻ ra tay ở thôn Lỗ Vương là ngươi à? Nghe danh không bằng gặp mặt, ta chỉ cho rằng Thế tử Cẩm Y quả thực là kẻ tầm thường cực kỳ vô năng, hiện giờ xem ra, Thế tử là thâm tàng bất lộ.

Y bước tới hai bước:

- Ngươi thông minh hơn ta đoán nhiều lắm… thanh đoản đao trên tay ngươi, hẳn là lưỡi đao sắc bén đục thủng tường sao? Có thể chọc thủng tường trong thời gian ngắn, thanh đao này thực sự rất sắc bén.

- Triệu Uyên…, à, không phải, ta phải gọi ngươi Phán quan mới đúng.

Dương Ninh nhìn thẳng vào mắt Triệu Uyên, phòng ngừa hai người sau lưng đánh lén:

- Các ngươi bố trí nhiều loại bẫy, rốt cuộc muốn thế nào?

Triệu Uyên nhìn về phía hàn nhận trong tay Dương Ninh chép miệng, nói:

- Thế tử vẫn nên đặt đao xuống rồi nói.

- Ba người các ngươi ở đây, còn có tên nỏ, chẳng lẽ còn sợ ta sao?

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Ngay cả khu nhà cũ của Cẩm Y Hầu cũng dám chiếm, nghĩ đến lá gan của đám người các ngươi rất lớn.

Triệu Uyên mỉm cười nói:

- Thế tử Cẩm Y ngươi quá giảo hoạt, ta làm việc xưa nay cẩn thận, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho mình, dao trên tay ngươi, ta vẫn không yên lòng.

Mũi tên nỏ trong tay hếch về phía trước:

- Thế tử vẫn nên nghe lời, nếu không lòng ta quýnh lên, không cẩn thận, mũi tên này sẽ bắn ra.

Dương Ninh cười lạnh một tiếng, nhét hàn nhận vào bên chân. Lúc này Triệu Uyên mới thở dài nói:

- Kỳ thực Thế tử không cần khổ cực như thế, nếu như ngươi ở trong nhà kho thành thật hưởng dụng Cố Thanh Hạm, có lẽ còn có mạng mà sống, nhưng hiện giờ ta không cách nào bảo đảm.

- Hả?

Dương Ninh cười nói:

- Ngươi không có điểm yếu của bản Thế tử trong tay, không cách nào áp chế bản Thế tử, cho nên muốn giết bản Thế tử ở đây?

Triệu Uyên nói:

- Xem ra Thế tử rất khôn khéo, thoáng cái liền đoán được vấn đề.

- Ta chỉ rất kỳ quái, các ngươi đã có mê hương, cần gì phải hao phí tâm cơ lừa bản Thế tử tới nhà kho sông Hồng Sa?

Dương Ninh hỏi:

- Các ngươi đã khống chế khu nhà cũ, bố trí bẫy rập ở khu nhà cũ, chẳng phải thuận tiện sao?

Triệu Uyên cười nói:

- Ta nói rồi, ta làm việc, không muốn sơ hở tý nào. Muốn để ngươi nằm trên một cái giường với Cố Thanh Hạm ở khu nhà cũ, cũng không phải chuyện không làm được, nhưng như vậy cũng không cách nào tìm được cớ để cho nhiều người thấy các ngươi ở cùng một chỗ. Không có người ngoài chứng kiến, việc này rất khó đạt được hiệu quả. Lại nói những người ngươi mang tới cũng không phải loại đơn giản, chuyện này, phải làm cho người ta nhìn không ra sơ hở.

- Quả nhiên là khổ tâm bố trí bẫy rập.

Dương Ninh nói:

- Những người ở khu nhà cũ biết ta ra ngoài tìm Tam phu nhân, ngươi làm thế nào đóng được miệng của mọi người?

- Thế tử quá coi thường chúng ta, mấy năm nay họ nhìn không ra một chút kẽ hở, tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại sợ hãi Tề Trừng. Nói thật Tề Trừng ở khu nhà cũ nói một câu, còn có tác dụng hơn vị Thế tử ngươi.

Triệu Uyên bình thản nói:

- Thật ra chúng ta còn có chuyện cần phải nói trước, hiện giờ Thế tử nên nghĩ làm thế nào để bảo vệ tính mạng của mình quan trọng hơn.

Dương Ninh cười ha ha nói:

- Mũi tên trong tay ngươi, hiện giờ ta tay không tấc sắc, ta muốn tiếp tục sống, đương nhiên chỉ có thể tuân theo yêu cầu của các ngươi.

- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.

Triệu Uyên cười ha ha:

- Thế tử giác ngộ như vậy, xem ra chúng ta có thể dễ dàng thương lượng.

Y chợt nâng một cánh tay lên, ném một thứ về phía Dương Ninh. Dương Ninh lấy tay nhận lấy, là một bình sứ nhỏ, Triệu Uyên nói:

- Bên trong có hai viên thuốc, chỉ cần Thế tử nuốt vào, là có thể sống sót.

 

0.10667 sec| 2427.883 kb