Dương Ninh đang bị nhốt trong hòm, cũng không biết rốt cục đang là ngày hay đêm, chỉ cảm thấy lúc đầu đường đi còn có thể coi là bằng phẳng, về sau xóc nảy vô cùng, đầu váng mắt hoa, cuối cùng bất tỉnh nhân sự. Đợi tới khi tỉnh lại thì xe ngựa vẫn đang di chuyển nhưng đã ít xóc nảy hơn nhiều rồi, cảm giác như xe ngựa đang đi từ chỗ cao xuống thấp.

Hắn cũng không biết hai lần mình mê man bao lâu, nhẩm tính chắc khoảng hai ngày. Mặc dù không phải đi lại nhưng bị xóc nảy trong hòm, thân thể mệt lả, hơn nữa cảm giác đói bụng và khát nước cũng khiến hắn khó lòng chịu nổi.

Tiểu yêu nữ chỉ nói muốn đi tới sơn cốc, nhưng cuối cùng là đi tới sơn cốc nào, sơn cốc ở đâu thì Dương Ninh chịu không biết, thầm mong là không đi về đất Thục đi.

Tiểu yêu nữ lại không cho ăn uống, nếu cứ tiếp tục thế này thì không tới vài ngày, độc chưa phát hắn cũng bị chết đói rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, ngay sau đó liền có động tĩnh truyền từ bên ngoài hòm vào. Loạt xoạt một tiếng, một luồng sáng chiếu vào. Trong hòm gỗ vẫn luôn tối om, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào khiến Dương Ninh không kịp thích ứng, trước tiên nhắm hai mắt lại. Đợi tới khi có thể mở mắt, hắn thấy tiểu yêu nữ đã đang đứng bên cạnh hòm gỗ, nhìn mình từ trên cao xuống.

Dương Ninh vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, chưa kịp nổi nóng, tiểu yêu nữ đã cười tươi như hoa nói:

- Ngươi còn chưa chết à? Vậy là tốt rồi. Nếu ngươi chết thì chơi cũng chẳng vui nữa.

Dương Ninh hừ lạnh một tiếng. Tiểu yêu nữ lại nói:

- Phía trước là sơn cốc rồi. Không có đường đi, ngươi đi theo ta trước đã.

Dương Ninh vận động thân thể, cảm thấy khí lực cũng khôi phục một chút nhưng hai đùi tê dại, biết là do ngồi trong hòm quá lâu, hơi thích ứng một chút mới nói lạnh như băng:

- Ngươi để ta đi theo ngươi nhưng lại trói hai đùi, chẳng lẽ bắt ta nhảy theo à?

Hắn ngẩng đầu một chút, phát hiện đã tới lúc hoàng hôn, mặt trời đã xuống núi rồi.

Tiểu yêu nữ ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Nhảy đi. Vậy chơi mới vui.

Nhưng nàng vẫn vươn một tay, cầm thanh hàn nhận của Dương Ninh, cắt dây thừng ở đùi hắn. Lúc này Dương Ninh mới đứng được dậy từ hòm gỗ. Quả nhiên như hắn đoán, hòm gỗ được đặt trên xe ngựa, phía trước còn có một chiếc xe khác, bên trên cũng đặt hai cái hòm gỗ to.

Nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy ba mặt là núi, cây cối rậm rạp, cảnh sắc đẹp đẽ tĩnh mịch, phía trước là một mảnh rừng trúc cản đường xe ngựa.

- Số ngươi còn may, có thể sống tới giờ. Người nọ toi mạng rồi.

Tiểu yêu nữ cười hì hì chỉ về phía trước.

- Cũng không biết hắn đã chết bao lâu rồi.

Dương Ninh chui ra khỏi hòm, đứng trên xe ngựa nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy bên cạnh quả có một người nằm trên mặt đất, mặt ngửa lên trời, chính là đại hán bị Đại quỷ đóng đinh trên thân cây. Lúc này gã không nhúc nhích, sắc mặt trắng như tuyết, không có chút máu, cơ thể cứng ngắc, vừa nhìn là biết đã chết rồi.

Triệu Uyên và một đại hán khác cũng được cắt dây thừng trên đùi, hai tay vẫn bị trói. Đại hán kia cúi thấp đầu, còn sắc mặt Triệu Uyên vàng ệch, quần áo không chỉnh tề, chật vật vô cùng, không còn hình tượng người đọc sách nhã nhặn lúc trước nữa. Giờ phút này mặt y ầm trâm, hai mắt đầy oán độc nhìn thẳng về phía tiểu yêu nữ.

Đại tiểu Song quỷ giống như người khổng lồ đang đứng một bên. Lúc này trời đã còn sớm, không tới mức tối om như mực giống đêm đó. Lúc này Dương Ninh nhìn kỹ hai người nọ, cảm thấy hơi giật mình.

Nếu chỉ nhìn bóng lưng Đại tiểu song quỷ thì thấy đây là hai cự hán, thân hình cao lớn khôi ngô. Nhưng giờ phút này nhìn mặt hai người mới phát hiện da mặt bọn họ cực vàng, như bị sơn một lớp mỡ vàng lên vậy.

Lông mày họ vừa dài vừa rối, rủ xuống khóe mắt. Xương gò má nhô cao, miệng cũng nhô về phía trước. Trên khuôn mặt vàng như nến lại có đầy lông vàng mọc ra, rất giống loài vượn mà lại không phải vượn, trông như loài vượn người chưa tiến hóa hết vậy.

Mặt trời xuống núi, trên mặt hai người không có vết thương nào nhưng Dương Ninh cảm thấy còn xấu hơn đại hán xấu xí mặc áo lông cừu bị hủy nửa khuôn mặt.

Vừa nghĩ tới đại hán kia, Dương Ninh lập tức nghĩ tới Cố Thanh Hạm. Không biết hiện giờ bọn họ có an toàn không.

Bỗng có tiếng kêu từ trên không trung truyền xuống. Dương Ninh cảm thấy tiếng kêu này rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một con chim lớn xuất hiện trên bầu trời. Tiếng kêu oa oa khiến Dương Ninh nhớ tới tiếng chim kêu như dã thú nghe thấy tại Hạp Sơn đêm đó, trong lòng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ chả lẽ con chim lớn ở Hợp Sơn kia lại bay tới chỗ này sao?

Nhìn con chim lớn kia như một viên đá, đột nhiên lao xuống, tốc độ cực nhanh, Dương Ninh không kìm được mà nhảy lùi hai bước. Con chim lớn kia lao xuống như chớp, thẳng về hướng tiểu yêu nữ. Dương Ninh nhíu mày, nhìn tiểu yêu nữ dường như không phát hiện ra con chim lớn đang lao xuống, càng không có ý định tránh né, thầm nghĩ yêu nữ ngươi gặp ác báo rồi. Cơ thể mềm mại kia làm sao chịu nổi vụ tập kích này. Nhưng thấy nàng tuổi còn nhỏ, trông đẹp như búp bê thế kia, nếu bị tập kích chết thì cũng thật đáng tiếc.

Mắt thấy con chim lớn kia sắp lao vào tiểu yêu nữ, đột nhiên nó chuyển thân thể, lập tức vòng quanh tiểu yêu nữ, sau đó rơi nhẹ nhàng lên đầu nàng, đậu rất vững vàng trên đó.

Dương Ninh giật mình, lúc này mới nhìn rõ con chim lớn này trông như chim ưng, toàn thân lông đen như sơn dầu, mỏ cong như móc câu. Dù nó chỉ là một con chim ưng nhưng hai mắt lại đầy hàn ý. Thể hình của nó không nhỏ, đứng trên đầu tiểu yêu nữ, cơ thể so ra còn lớn hơn đầu nàng.

Tiểu yêu nữ cười khúc khích, kêu lên:

- Đại quỷ!

Chỉ thấy Đại quỷ cầm trong tay một tấm da, tự tay lôi ra thứ gì đó, đưa lên cho con chim ưng. Con chim há mỏ mổ tới, nhanh chóng đưa xuống móng vuốt. Dương Ninh nhìn lại mà giật mình. Thứ kia rõ ràng là thịt rắn.

Hắn lập tức nhớ lại, lúc đó ở Hạp Sơn thấy không rõ là Đại quỷ hayTiểu quỷ đang bắt rắn, hơn nữa còn chặt con rắn lớn đó thành từng khúc. Khi ấy hắn còn không hiểu đối phương làm cái quỷ gì, hiện tại rốt cục là gã chuẩn bị thức ăn cho con chim ưng này. Nói vậy thì con chim ưng hung mãnh này là sủng vật của tiểu yêu nữ rồi.

Thảo nào nghe tiếng kêu của nó, tiểu yêu nữ cũng chẳng thèm ngẩng đầu, càng không cần xem nó lao từ trên trời xuống. Vốn nó là vật nuôi của nàng, hiển nhiên không có gì phải sợ.

Con gái nhà người ta nuôi chó nuôi mèo, tiểu yêu nữ lại nuôi rắn nuôi ưng. Dương Ninh phát hiện ra lai lịch của tiểu yêu nữ này chắc chắn bất phàm.

- Này, ngươi thấy Hắc Thiểm có đẹp không?

Tiểu yêu nữ đắc ý dạt dào vọt tới hỏi Dương Ninh:

- Ta tự tay nuôi lớn nó, từ nhỏ đã nuôi bằng rắn, lại còn ăn cả người rồi.

Nàng chỉ chỉ thi thể trên mặt đất nói:

- Đợi lúc nữa sẽ cho Hắc Thiểm ăn khối thi thể này.

Nàng giơ tay lên đầu, vuốt ve đầu ưng:

- Hắc Thiểm, ngươi có muốn ăn thịt người không? Ta lưu lại cho ngươi.

Dương Ninh thầm nghĩ, chắc thi thể này bị độc phát mà chết, con Hắc Thiểm này ăn thịt người, không sợ trúng độc sao? Lại nói độc này vốn do tiểu yêu nữ hạ, Hắc Thiểm là do nàng nuôi, hiển nhiên là không sợ.

Tiểu yêu nữ muốn cho Hắc Thiểm ăn thịt người, Dương Ninh cảm thấy kinh tởm nói không lên lời, trong lòng càng căm ghét cô bé này.

- Rốt cục ngươi là ai?

Triệu Uyên vẫn oán độc nhìn tiểu yêu nữ, cuối cùng lên tiếng.

- Ngươi có biết ngươi đã gây đại họa không?

Tiểu yêu nữ trừng mắt, cười hì hì nói:

- Cha ta nói ta suốt ngày chỉ biết gây họa. Ta trời sinh thích gây họa, thế thì sao?

Quần áo Triệu Uyên dù có xộc xệch, trông hơi chật vật nhưng vẫn cười lạnh nói:

- Ngươi họ Thu phải không?

- Thu?

Tiểu yêu nữ cười khanh khách nói:

- Ngươi đoán mò thế nào mà lại ra ta họ Thu chứ?

Triệu Uyên sửng sốt nhưng lại lập tức nói:

- Vậy ngươi có biết Thu Thiên Dịch?

Tiểu yêu nữ ngạc nhiên nói:

- Ngươi sao lại biết sư phụ ta?

Lời này của nàng hiển nhiên đã thừa nhận Thu Thiên Dịch là sư phụ mình.

Dương Ninh thầm nghĩ, Thu Thiên Dịch là người nào? Sao Triệu Uyên lại biết người này?

Hắn chẳng những rất tò mò về lai lịch của tiểu yêu nữ, cũng không đoán nổi lai lịch của Triệu Uyên này.

Triệu Uyên lập tức cười quái dị, nói:

- Hóa ra ngươi là đồ đệ của Thu Thiên Dịch? Thảo nào. Thật ra ta nên đoán ra từ sớm ngươi có liên quan tới Thu Thiên Dịch chứ.

Tay tiểu yêu nữ cầm hàn nhận, hai chân trắng trẻo bước tới gần, đi vòng quanh Triệu Uyên, nói vẻ hồ nghi:

- Ngươi biết sư phụ ta sao? Sao ngươi lại biết?

- Thu Thiên Dịch nổi danh thế, cũng không ít người biết đến.

Triệu Uyên lạnh lùng nói:

- Ngũ Khê Độc Vương được coi là cao thủ dùng độc đệ nhất Ba Thục, Thu Thiên Dịch lại được người Bạch Miêu coi như thần linh. Không ngờ ngươi lại là đệ tử của lão.

Dương Ninh nghe xong mới biết hóa ra Thu Thiên Dịch là độc vương. Cho dù là ở lĩnh vực nào, có thể được xưng vương, tất nhiên người đó phải là nhân vật hàng đầu. Mà Thu Thiên Dịch này nếu được xưng là độc vương, tất nhiên phải đạt trình độ cực cao tại phương diện dùng độc. Tiểu yêu nữ là đệ tử của Thu Thiên Dịch, thảo nào giỏi dùng độc như vậy.

Tiểu yêu nữ nhếch miệng, bất mãn nói:

- Cao thủ dùng độc đệ nhất Ba Thục sao? Không thể như vậy. Tuyệt độc trong thiên hạ đều ở Ba Thục. Sư phụ ta nếu đã là cao thủ dùng độc đệ nhất Ba Thục thì chính là cao thủ dùng độc đệ nhất thiên hạ. Nếu người biết ngươi nói người là cao thủ dùng độc đệ nhất Ba Thục thì chẳng những không vui, hơn nữa còn cho ngươi chết rất thảm.

- Tiểu yêu nữ, ta khuôn ngươi nên mau thả chúng ta ra đi, giao Tề Ninh cho chúng ta.

Triệu Uyên trầm giọng nói:

- Nếu ngươi dừng cương trước vực, ta có thể coi ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, bỏ qua chuyện cũ cho ngươi. Nếu không chẳng những người gây họa cho mình, chỉ sợ toàn bộ Bạch Miêu đều phải chịu nạn diệt tộc đấy.

Dương Ninh thầm thở dài, nghĩ Triệu Uyên ngươi lấy tự tin ở đâu ra thế. Đã bị hành hạ tới mức này rồi còn lớn lối không thẹn. Tiểu yêu nữ này sao có thể bị vài lời dọa nạt như vậy. Giờ còn uy hiếp nàng thì đúng là tự chuốc khổ.

Quả nhiên sắc mặt tiểu yêu nữ lạnh hẳn nói:

- Sư phụ dạy ta, làm việc không thể bỏ giữa chừng. Nếu ta đã bắt ngươi thì tuyệt sẽ không thả ngươi. Ngươi còn uy hiếp nữa ta cũng không sợ ngươi.

Nàng huýt sáo một tiếng, Hắc Thiểm trên đỉnh đầu liền vung cánh. Dương Ninh đang cho rằng nó muốn rời đi, lại thấy nói quay về, tới trước mặt Triệu Uyên, hai bộ vuốt sắc bén lộ ra, móc vào mắt Triệu Uyên. Chỉ thấy Triệu Uyên hét thảm một tiếng, Hắc Thiểm kêu dài, giương cánh bay lên.

Hốc mắt Triệu Uyên đầm đìa máu tươi, đã bị Hắc Thiểm móc mù hai mắt rồi.

 

0.10742 sec| 2434.563 kb